Chương 12.2

Tô Mễ mệt mỏi mở mắt ra, chỉ cảm thấy trong đầu đau âm ỉ, yết hầu cũng không thoải mái, vừa định đứng dậy tìm nước uống thì Thư Tinh Lãng đi đến.

“Tiểu Mễ, em tỉnh rồi.” Thư Tinh Lãng vừa nói vừa đi đến mép giường, anh không nghĩ bản thân đi xuống dưới tầng cùng dì Tôn giải thích vài câu, Tô Mễ đã tỉnh.

“Em đừng nhúc nhích, có phải muốn uống nước không? Anh lấy cho em.” Thấy Tô Mễ nâng nửa người dậy anh chạy nhanh đến ngăn cản.

Tô Mễ uống nước xong lúc này mới nhìn về phía Thư Tinh Lãng, lại thấy cằm anh có râu mọc ra, trong ánh mắt có tơ máu, hoàn toàn không giống khí chất tinh anh lúc trước, “Anh làm sao vậy? Có chuyện gì xảy ra sao?” âm thanh Tô Mễ sốt ruột hỏi.

Thư Tinh Lãng thấy trong ánh mắt cô lo lắng và quan tâm mình, anh không khỏi thấy ấm áp trong lòng, anh ngồi xuống bên cạnh cô kéo tay nhẹ giọng giải thích: “Anh không sao. Là em, em phát sốt, ngủ đã một ngày một đêm rồi, cũng may đã hạ sốt. Em có đói bụng không? Chờ chút là có thể ăn cơm.”

Thời điểm buổi sáng anh còn cảm giác được người trong ngực mình nóng bừng, giơ tay sờ trán liền phát hiện Tô Mễ phát sốt, anh lập tức bị dọa tỉnh, luống cuống tay chân mặc quần áo gọi điện tìm bác sĩ. Trước khi bác sĩ đến anh nhanh tay mặc quần áo vào cho Tô Mễ, đem phòng thu dọn lại liền gấp gáp, thỉnh thoảng sờ trán Tô Mễ.

Thật vất vả mới chờ được bác sĩ đến, kiểm tra cho Tô Mễ mới nói cho anh biết, chỉ là phát sốt bình thường, nhiệt độ không cao, đổ mồ hôi nhiều là được, anh để lại thuốc và dặn trước nhớ bù nước cho cô mới rời đi. Sau đó anh chăm sóc Tô Mễ cẩn thận cả ngày lẫn đêm, cũng không ăn cơm, tuy rằng giữa trưa đã hạ sốt, nhưng Tô Mễ vẫn chưa tỉnh, cũng may hiện tại cô đã tỉnh dậy, trong lòng Thư Tinh Lãng nhẹ nhàng thở ra.

Tuy rằng anh biết Tô Mễ không có việc gì, nhưng nhìn cô không nhúc nhích nằm trên giường không trả lời, anh thật sự lo lắng sợ hãi, đồng thời cũng trách bản thân không chăm sóc cô tốt.

Tô Mễ vậy mới biết bản thân mình phát sốt, thấy trong mắt anh có lo lắng cùng tự trách, nhìn anh lại có dáng vẻ ‘lôi thôi’, trong lòng cô vừa đau lòng vừa ngọt ngào. Từ trước đến nay không có ai quan tâm chăm sóc cô như vậy, cô cảm giác chính mình thật hạnh phúc. Nhưng nghĩ đến nguyên nhân sinh bệnh, cô không nhịn được lại đỏ mặt, bởi vì ngày thường ít rèn luyện nên cô dễ nhiễm bệnh. Liếc mắt nhìn Thư Tinh Lãng, cô thầm hạ quyết tâm nhất định sau này sẽ chăm chỉ luyện tập để cải thiện sức khỏe, không muốn anh lo lắng nữa.

Cả hai đều chìm vào thế giới riêng, im lặng cho đến khi dì Tôn gọi họ xuống ăn cơm. Thư Tinh Lãng không để cô đứng dậy, Tô Mễ lần đầu được người khác đút cơm, buổi tối tắm rửa cũng là Thư Tinh Lãng ôm vào ôm ra, tuy rằng ngượng ngùng nhưng trong lòng lại ngọt ngào.

Ngày hôm sau Tô Mễ nằm không được, ngoại trừ eo chân sưng lên một chút còn lại không vấn đề, cho nên cô kiên trì muốn đi. Thư Tinh lãng bất đắc dĩ thỏa hiệp, nhưng kiên quyết không cho cô làm việc, Tô Mễ đành để người đọc nhào đánh, vừa hợp lý hóa suy nghĩ bản thân vừa nghĩ tình tiết tiếp theo như thế nào.

Khi Thư Tinh Lãng làm việc, Tô Mễ ở bên cạnh, cô ngồi thoải mái, anh di chuyển ghế sofa đến thư phòng, trong khi Tô Mễ ngồi bên cạnh suy nghĩ thỉnh thoảng anh sẽ ngẩng lên nhìn cô.

Vốn dĩ Tô Mễ đang nghiêm túc suy nghĩ, a không, là suy nghĩ tình tiết tiểu thuyết, nhưng không bao lâu đã nhận ra ánh mắt Thư Tinh Lãng, sau đó đầu óc liền dừng lại, trong lòng cô buồn rầu kêu, chính mình hoàn toàn không có biện pháp tập trung tinh thần. Vì thế cô buông quyển sổ cùng bút xuống, cầm miếng dưa hấu từ đĩa trái cây đưa đến miệng anh, “Cho anh ăn. . .”

Thư Tinh Lãng chớp mắt, nghe lời há miệng cắn, cảm giác thấy thật ngọt. Một đĩa dưa hấu cứ như vậy Tô Mễ một miếng Thư Tinh Lãng một miếng, hai người phân chia nhau ăn hết. Buông đĩa xuống Tô Mễ mới đỏ mặt nói: “Dưa hấu ăn hết rồi, anh mau làm việc đi.”

Thư Tinh Lãng liếʍ môi, đột nhiên cúi người hôn lên đôi môi phấn hồng kia, nhanh chóng dùng sức mυ"ŧ hai cánh môi rồi lùi lại, trong miệng lẩm bẩm: “Thật ngọt.” Khóe miệng cong lên tiếp tục nhìn chằm chằm vào máy tính.

Tô Mễ đột nhiên không kịp phòng bị, chỉ cảm thấy miệng đặc biệt nóng, trên mặt cũng nóng, nhìn khóe miệng đang cười của Thư Tinh lãng, trong lòng nóng lên. Cô thay đổi tư thế, dựa lưng vào người Thư Tinh Lãng tiếp tục suy nghĩ.