Chương 12.1: Sinh bệnh

Trong phòng yên tĩnh chỉ nghe thấy tiếng hít thở dồn dập. Thư Tinh Lãng ôm chặt Tô Mễ nghiêng người nằm trên giường, tay ở phía sau lưng cô nhẹ nhàng an ủi, miệng ở trên mặt cô hôn nhẹ, hưởng thụ dư vị sau cao trào.

Tô Mễ ý thức dần trở lại, chỉ cảm thấy cả người không có sức, yết hầu ngứa, nhịn không được ho nhẹ ra tiếng, “Khụ. . .khụ. . .Tê. . . khụ khụ!”

Thư Tinh Lãng vội vàng đứng dậy ngồi sau cô, nhẹ nhàng nâng cô dậy, để cô dựa vào ngực mình, giơ tay cầm lấy ly nước trên đầu giường, cẩn thận cho Tô Mễ uống.

Dòng nước mát lạnh chảy vào yết hầu, Tô Mễ cảm thấy khá hơn nhiều, giơ tay vỗ cánh tay Thư Tinh Lãng bảo anh dừng lại. Tô Mễ bất tri bất giác ý thức được thân thể hai người không mặc gì dựa sát vào nhau, nhớ tới chuyện bọn họ vừa mới. . .lập tức cứng lại.

Thư Tinh Lãng đặt ly nước về chỗ cũ, liền nhìn thấy dáng vẻ thẹn thùng cúi đầu của cô, anh cẩn thận phân tán sự chú ý nói: “Tiểu Mễ, anh chuẩn bị nước, đợi lát nữa sẽ đưa em đi ngâm người.” Nói xong anh đi xuống, đỡ Tô Mễ nằm cho tốt rồi đắp chiếc chăn mỏng bị anh ném xuống cuối giường, sau đó khỏa thân đi vào phòng tắm.

Mãi cho đến khi tiếng nước chảy trong phòng tắm vang lên, Tô Mễ mới mở mắt. Cô quay đầu nhìn về phía phòng tắm, không biết đang nghĩ gì, lông mày và dôi mắt hiện lên ý cười.

Khi Thư Tinh Lãng xả nước xong, Tô Mễ đã mơ màng sắp ngủ, tay chân anh nhẹ nhàng đem cô bế đặt vào bồn tắm, chính mình cũng theo cô ngồi vào. Vốn dĩ anh sợ Tô Mễ thẹn thùng định để cô tắm rửa trước, nhưng nhìn tình trạng của Tô Mễ hiện tại anh chỉ có thể cùng cô tắm rửa, miễn cho cô không cẩn thận chết đuối.

Nhưng cầm lấy khăn lông lau người cho Tô Mễ anh liền hối hận. Cúi đầu nhìn thân mình trắng nõn của cô đã phủ đầy dấu vết của anh, anh cảm thấy miệng lưỡi khô rát, cn ©ôи ŧɧịt̠ có dấu hiệu ngẩng lên. Nhưng nhìn vẻ mặt mệt mỏi của Tô Mễ, anh nhắm mắt lại, hít sâu vài lần, đáy lòng mặc niệm tương lai còn dài! Sau đó cầm lấy khăn lông nhanh chóng kỳ cọ cho Tô Mễ, chờ anh lau xong, ©ôи ŧɧịt̠ vẫn cương lên, cả người toàn giọt nước đọng lại không phân biệt được đâu là nước hya mồ hôi.

Thấy Tô Mễ dường như đã ngủ say, anh không quan tâm đến bản thân nữa, anh tùy ý tắm rửa bằng nước, đứng dậy quấn khăn tắm cẩn thận cho Tô Mễ, đưa cô ra ngoài đặt trên ghế sofa, xoay người đem khăn trải giường đổi cái mới, cởi khăn tắm trên người Tô Mễ nhét vào trong chăn.

Nhanh chóng lau khô người bằng khăn tắm, ném khăn lên ghế sofa. Sau đó anh chui vào chăn ôm lấy Tô Mễ, cả hai đối mặt nhau, da thịt kề sát. Thư Tinh Lãng thỏa mãn than thở một tiếng, dịu dàng hôn lên đôi môi đỏ của Tô Mễ nói chúc ngủ ngon rồi nhắm mắt lại.