Đường Như Tửu không nghĩ tới ở mê cung cũng có thể nhìn thấy Phục Thành, Phục Thành hiển nhiên cũng vậy, biểu tình của hai người đều là kinh ngạc và ghét bỏ, nhưng Đường Như Tửu lại rụt rè hơn, nghĩ đến chuyện lúc ăn cơm, lại ngại với Phục Thành là lãnh đạo, cô chủ động chào hỏi: “Phục tổng, anh cũng tới đây chơi a ~”
Biểu tình kinh ngạc của Phục Thành chỉ duy trì hai giây, sau đó lại cực kỳ bình đạm mà “Ừ” một tiếng, vòng qua Đường Như Tửu tiếp tục đi về phía trước.
Đường Như Tửu tìm lâu như vậy mới nhìn thấy một người, tất nhiên phải đi theo, nhưng người này là Phục Thành, cô không muốn tỏ ra là cố tình đi theo anh, vì thế cố gắng tìm đề tài để nói, hỏi anh: “Phục tổng, anh cũng thích chơi mê cung sao?”
“Không thích.”
“…”
Đề tài kết thúc.
Đường Như Tửu có chút bực bội, cảm thấy mình lại đang ẩn ẩn lấy lòng Phục Thành, rõ ràng cô nên ở bất kỳ trường hợp nào cũng phải làm lơ thống hận anh, nhưng cô hoàn toàn không làm được, trong lòng nhất thời tràn ngập cảm giác vô lực.
Vì lý do gia đình, sau đó lại gặp được Vương Tang Hoài, khiến bản thân trở thành người luôn đi lấy lòng người khác. Lại bởi vì Phục Thành là lãnh đạo, mỗi lần gặp anh, trong lòng liền tự động hạ thấp bản thân một bậc.
Đường Như Tửu từ bỏ ý tưởng đi theo Phục Thành để ra ngoài, vừa vặn phía trước là chỗ rẽ, Phục Thành rất quyết đoán đi bên phải, Đường Như Tửu nhìn thoáng qua, lựa chọn đi bên trái.
Đi được hai bước, không biết là do nhân viên công tác cố ý làm trò quỷ, hay là bóng đèn không tốt, ánh đèn xanh mơn mởn đột nhiên nhấp nháy, ánh đèn lúc sáng lúc tối hơn nữa lối đi dài vô tận, làm người ta lập tức sởn tóc gáy.
Đường Như Tửu sợ tới mức kêu lên thảm thiết, giống như gặp quỷ chạy về phía sau, kết quả chân mềm nhũn, trực tiếp ngồi trên mặt đất.
Đường Như Tửu cho rằng mình sắp bị hù chết, nhưng cô không bị hù chết, bởi vì Phục Thành đã đi vòng qua kéo cô lên khỏi mặt đất, nhưng Đường Như Tửu không hề biết ơn anh, bởi vì khi Phục Thành kéo cô túm đồng thời còn mắng một câu “Phế vật”, chỉ là cô đang nơm nớp lo sợ, không có cãi lại.
Con đường Phục Thành chọn bình thường hơn rất nhiều, đèn không nhấp nháy, bởi vì có hai người, cũng không cảm thấy sợ hãi nữa, một lúc sau cô bình tĩnh lại, thề không bao giờ chơi mê cung nữa.
Lại đi vòng thêm hai lần, Đường Như Tửu bất tri bất giác nhớ tới Phục Thành mắng cô là phế vật, cô vừa tức vừa không cam lòng, tập trung tinh lực tìm đường, chứng minh mình rất thông minh.
Sờ sờ nơi này, nhìn xem nơi đó, rốt cuộc cô đã phát hiện một đường ra.
Đường Như Tửu chạy tới kêu Phục Thành, Phục Thành bán tín bán nghi cùng tới đây xem, rồi sau đó nhíu mày, “Nơi này nhìn không giống là lối ra bình thường.”
“Có lẽ vậy? Dù sao cửa cũng mở, chúng ta cứ vào đó nhìn xem, nếu không thể ra ngoài thì quay lại là được.”
Phục Thành suy tư hai giây, nghe lý do “Tới cũng tới rồi” của Đường Như Tửu, anh dẫn đầu đẩy cửa đi vào.
Con đường phía sau cánh cửa rộng hơn chút, ánh đèn cũng là đèn dây tóc bình thường, hai người một trước một sau đi được một lúc, Phục Thành đột nhiên dừng lại.
“Làm sao vậy?” Đường Như Tửu hỏi.
Phục Thành quay đầu nhìn cô, biểu tình vi diệu.
Đường Như Tửu không hiểu ra sao, đang muốn hỏi lại, không biết là từ góc nào, đột nhiên có âm thanh ái muội truyền tới, ngay sau đó, là tiếng kêu của một người phụ nữ: “Sâu một chút, lại cắm sâu một chút…”
Đường Như Tửu khϊếp sợ như sấm đánh ngang tai, hai má cũng lập tức đỏ bừng.
“Đây là mục đích cô cố ý dẫn tôi vào đây sao?” Phục Thành ngữ khí châm chọc.
Đường Như Tửu xấu hổ muốn chết, vội giải thích: “Sao có thể, tôi cũng không biết nơi này có người đang… Chúng ta quay lại thôi!”
Cô chạy nhanh trở lại, vừa đi đến cánh cửa, lại phát hiện cánh cửa vốn khép hờ đã bị người ta khóa lại từ bên ngoài, Đường Như Tửu kinh ngạc đến ngây người, quay đầu lại nhìn Phục Thành, Phục Thành không nói một lời, biểu tình lãnh đạm.
“Không phải tôi khóa!”
“Tôi biết.”
“Tôi cũng không cố ý dẫn anh vào chỗ này!”
“Điều này thì không chắc lắm.”
Đường Như Tửu ăn mệt, cảm giác mình trăm miệng khó nói.
“…Nếu không chúng ta tìm xung quanh xem, nhất định có cửa ra khác.”
Lần này Phục Thành không tiếp thu kiến nghị của Đường Như Tửu, trực tiếp gọi một cuộc điện thoại ra ngoài, nói tình cảnh hiện tại cùng vị trí đại khái của mình.
Đường Như Tửu cảm xúc lẫn lộn, đột nhiên lại nghĩ đến vừa rồi Phục Thành mắng mình là“Phế vật” kia, trong lòng lậo tức thập phần khó chịu, cô hình như dưới tình huống như vậy thật sự một chút hữu dụng cũng không có, trái lại Phục Thành, bình tĩnh lý trí, lá gan lại lớn, còn nhớ kỹ toàn bộ đoạn đường đã đi qua, so sánh như vậy, thật sự là một trên trời một dưới đất.
Chẳng lẽ cô thật sự là phế vật sao?
Đường Như Tửu bởi vì quan hệ cha chú, thân thích rất ít, không có anh chị em thân thích gì đó. Khi lớn lên, ba mẹ bắt đầu làm kinh doanh, bỏ bê việc quản lý cô, tính cách dần dần khác với những đứa trẻ khác, sau đó lại là thời kỳ mẫn cảm của thiếu niên, khi ba cô qua đời, đối với cô mà nói càng là một đòn nặng nề, tính cách tự ti mẫn cảm cũng càng thêm rõ ràng. Sau đó lại gặp được mối tình đầu Vương Tang Hoài, trong đoạn tình cảm kia, càng giống như là Đường Như Tửu cầu xin Vương Tang Hoài đối xử tốt, cô đơn phương trả giá nhiều như vậy, được cuối cùng song song bị tình yêu và tình bạn phản bội. Cho nên từ nhỏ đến lớn, Đường Như Tửu dường như đã thật sự không có tiền đồ gì cả.
Có lẽ là nghĩ đến trải nghiệm của bản thân, lại nghĩ đến câu “Phế vật” kia của Phục Thành, vành mắt cô sưng lên, nước mắt chảy xuống.
Đường Như Tửu đi đến chỗ cách Phục Thành xa một chút, trộm lau nước mắt.
Cô vốn đã không phải là một cô gái ưu tú, nhưng cũng không đến mức nói cô là phế vật chứ.
“Cô khóc cái gì?”
Phục Thành dựa vào tường ôm hai cánh tay, hơi quay đầu về phía Đường Như Tửu, tuy anh hỏi như vậy, nhưng ngữ khí không hề có sự quan tâm.
Đường Như Tửu lấy tay áo lau nước mắt, căn bản không muốn phản ứng với anh, có lẽ là bị người ta phát hiện mình đang khóc, trong lòng càng thêm ủy khuất khó nhịn, lúc này hoàn toàn nhịn không được, nước mắt chảy dòng, thân thể cũng không ngăn được tiếng nức nở.
Phục Thành ghét nhất là phụ nữ khóc, đặc biệt là khóc trước mặt anh, nếu là bình thường anh sẽ trực tiếp rời đi, nhưng hiện tại đi không được, chỉ có thể tiến lên vài bước đem tay che trên mắt của Đường Như Tửu kéo xuống, lặp lại một lần nữa: “Cô khóc cái gì?”
Đường Như Tửu tức giận hất tay anh ra, “Anh muốn làm gì!”
“Làm em, dùng sức làm em…” Tiếng kêu dâʍ đãиɠ ở nơi xa truyền đến.
Phục Thành: “…”
Đường Như Tửu: “…”