Chương 20: Đôi cẩu nam nữ chụp ảnh cưới

Nhân viên công tác tới rất nhanh, Đường Như Tửu còn chưa khóc xong cửa đã mở ra.

Phục Thành có địa vị lớn, cho nên không chỉ có nhân viên công tác tới, còn có giám đốc khách sạn, đối phương cúi đầu khom lưng xin lỗi cũng giải thích tình huống: “Phục tổng, thật sự rất xin lỗi anh, chỗ này có bóng đèn bị hỏng, vốn dĩ phải đóng lại, nhưng nhân viên không truyền đạt đúng chỗ nên đã để một nhóm khách đi vào, vừa rồi người của bộ phận kỹ thuật đến sửa đènlúc rời đi phát hiện lối đi của nhân viên không khóa nên thuận tay khóa lại, thật xin lỗi, khiến anh và bạn gái anh sợ hãi rồi.”

Một câu “Bạn gái” làm ngực Đường Như Tửu nóng lên, cô nhanh chóng nhìn Phục Thành, thấy Phục Thành cũng vừa lúc nhìn qua, hai người nhìn nhau như vậy, trái tim cô càng đập loạn xạ không ngừng.

Đường Như Tửu vô cùng xấu hổ, quay đầu đi ra ngoài.

Giám đốc cho rằng cô đang tức giận, lập tức bảo nhân viên theo sau dẫn đường cho cô.

Trở lại phòng, đỏ ửng trên mặt Đường Như Tửu còn chưa tiêu tan, không cần nhìn kỹ cũng thấy rất rõ ràng.

Các cô gái đều ghen tị với làn da trắng ngần của cô, nhưng người khác không biết rằng, làn da quá trắng cảm xúc cũng sẽ biểu lộ rất rõ ràng, mặt đỏ cũng không dấu nổi, hơn nữa cũng tiêu tan rất chậm, bình thường hơi va chạm một chút, vết bầm tím cũng cực kỳ rõ ràng.

Cô nhanh chóng dùng nước lạnh rửa mặt, nửa ngày sau, mới đi ra ngoài nằm lên giường.

Chuyến đi này thật sự là không nói lên nồi, cô vốn muốn đến đây thả lỏng một chút, kết quả bị khinh bỉ không nói, còn tự làm mình khóc.

Ngẫm lại những lời thề trước kia của cô, nói muốn cho Phục Thành quỳ gối trước mặt mình, hiện tại ngẫm lại chỉ cảm thấy nực cười, người ta nói một câu phế vật đã có thể khiến cô khóc, loại đạo hạnh này mười cô so ra vẫn kém xa.

Vẫn còn may, chiều mai là có thể trở về rồi.

Thời gian kế tiếp, Đường Như Tửu không ra khỏi cửa phòng, hơn phân nửa thời gian đều ngồi ở ban công đọc sách, nắng ở Hải thành rất lớn, nửa ngày đã khiến làn da lộ ra ngoài của cô ửng đỏ, cô không bôi kem chống nắng, nên sợ tới mức nhanh chóng trốn vào phòng.

Cô gái cùng phòng cho rằng Đường Như Tửu tự bế ở trong phòng là do chuyện ở bàn ăn hôm qua, cô ấy kiên nhẫn khuyên bảo, khi ăn trưa còn kéo cô xuống đó.

Đường Như Tửu quả thật không muốn nhìn thấy Phục Thành, đặc biệt là sau chuyện ở mê cung hôm qua, nhưng cũng may, toàn bộ thời gian ăn cơm cũng chưa nhìn thấy Phục Thành.

Có lẽ là do cả một khoảng thời gian dài không thấy anh, trong lòng Đường Như Tửu cũng chậm rãi thả lỏng hơn chút, ăn cơm xong lại ôm trái dừa đi ra bờ biển.

Hải thành địa thế tốt, bất luận trời nóng đến đâu thì đi dọc bờ biển vẫn có thể thổi bay váy, hôm nay thời tiết không tồi, không ít người tới chụp ảnh cưới, Đường Như Tửu nhìn một lát, lại nghĩ tới Vương Tang Hoài.

Lúc ấy cô một lòng muốn gả cho Vương Tang Hoài, công việc mới vừa ổn định đã bắt đầu xem váy cưới cùng chụp ảnh cưới lãng mạn, Hải thành là một trong những địa điểm lý tưởng nhất, khi đó cô xem rất nhiều, ghi chú một chút rồi đưa cho Vương Tang Hoài xem, nhưng thái độ của Vương Tang Hoài tương đối có lệ, cái nào cũng nói tốt, nhìn không tới hai phút đã bảo cô tự mình quyết định là được, đáng tiếc lúc ấy Đường Như Tửu bị ma quỷ ám ảnh, không cảm giác được Vương Tang Hoài có chỗ nào không thích hợp, còn tưởng rằng anh ta làm việc vất vả, mỗi ngày ở nhà trộm nấu canh buổi tối đưa qua cho anh ta.

Vốn đang nhớ lại chuyện cũ, nhưng hai mắt Đường Như Tửu bỗng nhiên nheo lại.

Cô không chỉ nghĩ đến Vương Tang Hoài, mà còn nhìn thấy Vương Tang Hoài. Chỉ cách rạn san hô vài bước, thế nhưng là Vương Tang Hoài và Hoàng Sa đang chụp ảnh cưới.

Đường Như Tửu lập tức liền hận đến hàm răng ngứa ngáy, mà càng làm cô tức giận đến đầu bốc hỏa chính là, chiếc váy cưới Hoàng Sa đang mặc, vậy mà lại là chiếc váy cưới cô đã thích ngay từ cái nhìn đầu tiên và định mặc trong đám cưới! Cô nhớ rõ lúc ấy sau khi nhìn thấy chiếc váy cưới này không chỉ gửi cho Vương Tang Hoài xem, còn gửi cho Hoàng Sa nhìn, Hoàng Sa nói rất đẹp, còn khen cô mặc vào nhất định sẽ rất xinh đẹp.

Đường Như Tửu lại vừa hận trái tim vừa đau, trong đầu lại nghĩ tới chuyện lần trước trong cửa hàng trang sức, toàn thân nhịn không được rét run.

Đứng dậy muốn đi, cô vậy mà nghe được Hoàng Sa ở cách đó không xa kêu cô: “Tiểu Tửu!”

Cái xưng hô thân mật này làm người ta ghê tởm, cô cũng không quay đầu lại, không nghĩ tới Hoàng Sa lại chạy chậm tới đây chắn trước mặt cô.

Hôm nay Hoàng Sa trang điểm đặc biệt đẹp, cũng không biết là vì chụp ảnh cưới rất vui vẻ, hay là nhìn thấy Đường Như Tửu phẫn nộ mất tinh thần nên rất vui vẻ, Hoàng Sa cười xinh đẹp mà chào hỏi: “Tiểu Tửu, thật trùng hợp, vậy mà lại gặp cô ở chỗ này .”

Đường Như Tửu nhìn thấy sắc mặt cô ta liền thấy ghê tởm, vòng qua muốn rời đi, lại bị Hoàng Sa giữ chặt, người phía sau ôn nhu cười duyên, “Tiểu Tửu, khônng phải lúc đi học chúng ta đã ước định, ai chụp ảnh cưới thì người còn lại nhất định sẽ đi cùng toàn bộ quá trình rồi sao? Hôm nay vừa lúc chị họ tôi có việc không tới được, tôi có một vài đồ giá trị giao cho những người khác cũng không yên tâm, cô có thể đi cùng tôi đi chụp ảnh cưới không?”

Đường Như Tửu thề, đây là những lời vô sỉ ghê tởm nhất mà cô nghe được trong hơn hai mươi mấy năm cuộc đời, vốn dĩ đã tức giận đến cả người phát run, kết quả nghe thấy câu nói này lại cảm thấy nực cười, cô nhìn sâu vào dáng vẻ đắc ý của Hoàng Sa, trái tim nóng nảy dần dần bình tĩnh lại, cũng cười với cô ta, “Được thôi.”

Hoàng Sa vốn chỉ muốn kí©h thí©ɧ Đường Như Tửu, không nghĩ tới cô thật sự sẽ đáp ứng, lúc đầu cô ta còn thấy sửng sốt, nhưng phản ứng cũng rất nhanh, lập tức liền kéo tay Đường Như Tửu thân thiết mà nói: “Tiểu Tửu, cùng tôi qua đó đi.”