Chương 18: Mê cung

Đường Như Tửu thiếu chút nữa thì chết tại chỗ, cũng may trước khi chết lại cái khó ló cái khôn, cố lặn ra một nụ cười, dùng ngữ khí “Tất cả mọi người đều đã bị lừa” nói: “Tôi chỉ nói giỡn thôi, mọi người sẽ không cho là thật chứ? Ha ha ha, Phục tổng đương nhiên là đẹp trai hàng thật giá thật rồi!”

Mọi người: “…”

Cô cười bất động, nơm nớp lo sợ, cô không thể bịa ra để nói tiếp được, đang định từ bỏ, người phía sau lại phát ra một tiếng cười lạnh, rồi đi mất.

Tử Thần đi rồi…

Đường Như Tửu toàn thân đổ mồ hôi lạnh, tuy không hiểu vì sao Phục Thành lại buông tha cho cô dễ dàng như vậy, nhưng cũng thấy vạn phần may mắn khi anh buông tha cho mình, lau mồ hôi, cô suy yếu hỏi cô gái cùng phòng: “Phục tổng đứng ở sau tôi từ khi nào vậy?”

Người ngồi đối diện Đường Như Tửu nói: “Chính là khi cô nói gương mặt anh ấy bị vẹo đó.”

Đường Như Tửu thiếu chút nữa không thở nổi.

Tại sao cô lại xui xẻo như vậy? Một bàn người đều đang nói xấu Phục Thành, hơn nữa bọn họ nói lâu như vậy, tại sao cô vừa mở miệng Phục Thành liền tới? Bàn tròn, nhà ăn có bốn cửa vào, anh còn cố tình đi vào từ cửa bên, quỷ dị mà vừa lúc lại đi đến sau lưng cô?

Có mấy người cũng nói xấu Phục Thành, tuy rằng sau đó anh mới đến, nhưng dù sao cũng làm chuyện xấu nên có chút chột dạ, cho nên nhất thời mọi người nói chuyện cũng nhỏ đi, cảm giác thèm ăn cũng mất sạch.

Nhưng Đường Như Tửu bị bắt ngay tại trận lại có cảm giác thèm ăn lớn đến bất thường, một hơi ăn hết hai cái đùi gà, lại ăn một bát cơm đầy, khiến cô gái cùng phòng sợ tới mức kéo kéo tay áo của cô: “Không sao đâu, Phục tổng không phải là người keo kiệt, dồng nghiệp nói giỡn với nhau anh ấy sẽ không để trong lòng đâu, khẳng định sẽ không sa thải cô đâu, cô không cần lo lắng mà ăn nhiều như vậy đâu.”

Đường Như Tửu nghe vậy đột nhiên cắn cánh gà rồi quay đầu cười với cô ấy, thê thảm lại khϊếp sợ, sợ tới mức cô gái cùng phòng không dám nói nói nữa.

Mùa hè trời tối muộn, hơn 7 giờ mặt trời mới bắt đầu lặn, Đường Như Tửu có chút uể oải không phấn chấn, nhưng cô ăn quá nhiều không muốn về phòng nằm sớm như vậy, vừa vặn cô gái cùng phòng và mấy cô gái kéo cô đi chơi, Đường Như Tửu sau khi hoạt động gân cốt, đã lấy lại tinh thần.

Mặc kệ đi, dù sao mối thù hận giữa cô và Phục Thành cũng không chỉ như vậy, bất luận cô làm gì, thì cũng không ghê tởm như tên Phục Thành trên mặt dán mác tội phạm cưỡиɠ ɠiαи kia.

Nghĩ như vậy, Đường Như Tửu như sống lại, nghe bọn họ nói phía sau khách sạn có mê cung, mấy người bàn bạc, quyết định đi chơi.

Mê cung rất lớn, lúc này trời đã tối, nhưng lại tăng thêm không khí kinh dị, người trẻ tuổi đều thích những thứ kí©h thí©ɧ, ban đầu bọn họ chỉ muốn đến đây tiêu thực sau bữa ăn một chút, lúc này nhìn thấy, mọi người lại muốn chơi mạo hiểm.

“Đây là nhóm du khách cuối cùng, cửa phía trước có thể khoá lại.”

Mọi người vừa nghe nhân viên công tác nói như vậy, càng cảm thấy kí©h thí©ɧ, sôi nổi bày mưu tính kế nên đi ra ngoài như thế nào.

Hồi đi học Đường Như Tửu từng chơi mê cung, nhưng lần đó rất nhỏ, ước chừng mười phút cô đã ra ngoài được, cô rất có hứng thú, hết sức tập trung nghiên cứu đường đi, lúc mới bắt đầu còn có thể nghe thấy tiếng ríu rít thảo luận phía sau, sau đó thanh âm càng ngày càng nhỏ, chờ khi phục hồi lại tinh thần, cô phát hiện vậy mà chỉ còn lại một mình cô.

Đường Như Tửu hoảng sợ, khi tiến vào có một đống người còn không cảm thấy gì, lúc này chỉ còn lại một mình mình ở dưới ánh đèn xanh mơn mởn, cảm giác sợ hãi lập tức khuếch tán khắp tứ chi, cô nhanh chóng gọi điện cho cô gái cùng phòng, biết được mọi người bởi vì chọn đường khác nhau nên đã tách ra, trái tim lúc này mới vơi bớt phân nửa.

Cô gái cùng phòng cùng một cô gái khác đi về bên trái, cô cũng quay lại ngồi ở ngã rẽ, dự định sau khi gặp lại nhau sẽ tìm đường ra ngoài.

Một mình đi về phía bên trái, lại dựa vào cảm giác mà chọn mấy ngã rẽ, Đường Như Tửu vẫn không tìm được bất cứ ai, cô yên lặng nghe nửa ngày, bốn phía một chút âm thanh cũng không có.

Sao cái mê cung này lại lớn như vậy?

Đường Như Tửu đang suy nghĩ có nên gọi hỏi một chút hay không, bên tai bỗng nhiên nghe được tiếng bước chân nhỏ vụn, cô lập tức thở phào nhẹ nhõm.

Lúc này, bất luận là nhìn thấy ai cũng cảm thấy an toàn.

Đường Như Tửu bình thường lá gan không tính là nhỏ, nhưng trong tình huống cố tình xây dựng không khí quỷ dị như vậy cũng sẽ thấy sợ hãi, cô đi theo âm thanh để tìm kiếm, đi một đường vòng, quả nhiên nghe thấy bên này có người, vì thế vội vàng chạy chậm về phía trước, ở khúc cua gặp được người đang đi tới.

Chờ đợi niềm vui tới.

Chúa ơi…

Sao lại là Phục Thành?