Chương 21: Họa tâm, họa tình

Jungkook và Taehyung điên cuồng làʍ t̠ìиɦ hết ba ngày, nhưng hắn vẫn không tạo kết trong đường sản đạo của cậu.

Cho dù có làm, thì cậu cũng sẽ không dễ dàng có thai, nhưng hắn không muốn cậu mang thai.

Không hề muốn.

Cho dù có phải là vì tình yêu hay không, một đứa trẻ sinh ra có quyền được sống trong sự yêu thương.

Jeon Jungkook, nếu có một sinh linh trong bụng em, em có yêu con không?

Hắn không biết câu trả lời.

Cũng không biết là bây giờ hắn làm thế này để giải tỏa du͙© vọиɠ hay đơn thuần là một nghi thức của sự gắn kết.

Cả Jungkook và Taehyung đều biết rằng, chỉ có cách này mới cảm nhận được tình yêu của mình vẫn đang thở.

Dẫu chăng thở trong nỗi đau.

Nỗi đau ấy lặng lẽ hóa thành thinh không, lại vấn vương không tan, cuối cùng trong vỏ bọc tình yêu là những cảm xúc không thể nào chắp vá lại.

Mỗi góc trong căn nhà nhỏ ấy đều có dấu vết của họ.

Dấu vết của tội lỗi.

Taehyung không gọi người đến mà tự mình dọn dẹp "tàn tích", trong bếp, phòng khách, nhà tắm, ban công,... tất cả đều dọn qua một lượt.

Jungkook vẫn đang ngủ say.

Sau khi trở thành Omega, thể lực của cậu giảm đi thấy rõ, tuy rằng vẫn khỏe hơn rất nhiều Omega khác suốt ngày đổ bệnh nhưng dù thế nào cậu cũng là một Omega.

Số phận sắp đặt cho Omega thể trạng cơ thể không hề tốt.

Kì phát tình đầu tiên đặc biệt quan trọng, cũng cần chú ý rất nhiều điều, hiển nhiên hắn biết rõ, cũng đã chuẩn bị chu đáo.

Taehyung nhặt cái áo của cậu nằm ở dưới đất mấy ngày nay, làm rơi ví của cậu xuống, cầm lên thì thấy một mẩu giấy nho nhỏ rớt xuống.

Hắn tiện tay nhặt lên.

Một mẩu giấy cũ kĩ, còn hơi úa vàng, mép giấy cong cong có lẽ là bị thấm nước.

Chất lượng giấy lẫn chất lượng mực đều không tốt.

TH.

Tên của hắn.

Vẻn vẹn mấy chữ mờ nhạt loang lổ dấu vết thời gian, lại khuấy động trong lòng hắn những dư vang của thứ cảm xúc tựa như xuyên qua một khoảng không tịch mịch ngập một màu đen trắng cũ kĩ.

Nếu là một tờ giấy được viết vào khoảng 4 năm trước, hẳn là sẽ không cũ tới mức này.

Hắn lật mặt sau của tờ giấy, một con số nhỏ, là mười năm trước.

Mười năm.

Khoảng thời gian có thể khiến cảm xúc nguội lạnh.

Nhưng cũng không thể xóa mờ đi những gì là hạnh phúc, là nỗi đau.

Mười năm trôi qua tựa như một lần chớp mắt, người đã trở thành hồi ức phai mờ trong biển đen quá khứ.

Cậu đã gặp hắn vào mười năm trước, hắn không nhớ, cũng không nhận ra cậu, vụ tai nạn khi đó đã làm hắn quên đi kha khá người, có nhớ cũng chỉ là những mẩu kí ức vụn vặt.

Hắn tự hỏi rằng, khi biết hắn không nhận ra mình, cậu cảm thấy như thế nào?

Hắn hoàn toàn không nhớ nổi đã từng gặp cậu ở đâu. Nếu mười năm trước đã từng gặp một người có vẻ ngoài xuất sắc như cậu, hẳn là hắn sẽ không quên.

Nhưng đầu óc của Tướng quân cũng không phải giống như người thường, trí nhớ cũng được khôi phục gần hết, hắn cẩn thận suy nghĩ lại, mười năm trước, hắn đã từng gặp một cậu nhóc.

Kí ức thuở thiếu thời ấy thực rõ ràng, cho dù hắn quên nhiều thứ, cũng không thể nào quên đi được cậu bé ấy.

Lúc mười mấy tuổi đó, là lúc chưa ý thức về sự khác biệt giới, chỉ cần là trẻ con thì đều tìm cách để chơi với nhau.

Hắn nhớ khi đó bố mẹ đã là hai kẻ cuồng công việc, thường xuyên vứt hắn ở nhà cho ông nội.

Thú vui của người già, sao một đứa trẻ có thể thích.

Hắn lén chạy ra ngoài tìm bạn chơi, ngày nào cũng lăn lộn ngoài đường, ông cũng chẳng quản nổi, cũng mặc kệ hắn, miễn sao hắn không sinh hư, ông cũng không bận tâm hắn chơi với ai.

Một thời gian sau, hắn phát hiện ra, có một đứa trẻ chưa bao giờ chơi cùng những đứa trẻ khác, chỉ lén liếc nhìn một cách khát khao rồi lại lặng lẽ một mình.

Bọn trẻ con gọi nó là con hoang.

Con hoang.

Nó không có bố, mẹ thì dẫn hết người này đến người kia về nhà, mỗi ngày một người khác nhau, cũng không chăm sóc nó. Mẹ nó lúc nào cũng quần áo lụa là, phấn son xinh đẹp, người thơm mùi nước hoa, người không biết còn nghĩ mẹ nó là quý phu nhân nào đó.

Thằng bé đó, chỉ thay đổi hai bộ quần áo cũ kĩ đã bạc màu, đi một đôi dép bất kể trời lạnh hay nóng, tuy da trắng nhưng người lúc nào cũng bẩn thỉu, hơn nữa mái tóc đen che khuất mặt cộng thêm thói quen cúi đầu khiến bọn trẻ con lúc nào cũng chọc ghẹo thậm chí là bắt nạt nó.

Hắn nhìn Jungkook đang ngủ trên giường, mái tóc đen cắt ngắn, gương mặt ửng hồng, so với đứa bé lúc nào cũng tự ti trước kia hoàn toàn là một người khác, thầm cảm thấy may mắn đã tìm thấy cậu một lần nữa.

Một lần nữa có em trong đời.

Dẫu ngắn ngủi tựa một giấc chiêm bao.

"Khốn kiếp, thằng con của em dùng bình hoa đập vào đầu anh!"

"Anh đừng nóng, để em giúp anh hạ hỏa... Nha..."

"Hừ!"

Hắn vẫn nhớ lời cuộc đối thoại đó, gã đàn ông nói khá to, nhà cách âm không tốt, đi qua cũng có thể nghe thấy, hắn mới trèo tường vào nhà người ta, xác định phòng của cậu nhóc kia ở trên tầng, lẻn vào phòng nó.

Thằng nhóc xoay lưng về phía cánh cửa sổ nên không biết hắn đã vào trong phòng.

Quần áo bị xé rách, người co lại như một con tôm, vai run bần bật, có lẽ là đang khóc.

Hắn tuy là một đứa trẻ, nhưng cũng đoán được chuyện gì vừa mới xảy ra.

Ở thế giới tạp nham này, kiếp người nhỏ bé âu cũng chỉ là món đồ để kẻ khác nhúng chàm.

Hắn nhẹ nhàng lay vai nó, khoảnh khắc đôi mắt đẫm nước nhìn thẳng vào mắt hắn, hắn ngây ngẩn.

Một đứa trẻ mười mấy tuổi, sao có thể có đôi mắt đau đớn và tuyệt vọng như thế?

Có lẽ cậu nhóc nhận ra hắn, không kêu không sợ, chỉ nhìn hắn không chớp mắt, tựa hồ sợ rằng chỉ ngoảnh đi thôi hắn sẽ không còn ở đây nữa, tất cả chỉ còn là ảo mộng.

"Đừng sợ."

Hắn không biết an ủi người khác như thế nào, cũng không biết dỗ trẻ con ngừng khóc, chung quy lúc đó hắn cũng chỉ là một đứa trẻ.

Từ sau lần đó, hắn không còn đi chơi với đám trẻ con kia nữa.

Bởi vì, hắn đã tìm được một đứa trẻ khiến cho hắn phải để tâm.

Sau đó...

Hắn chuyển đi vì bố mẹ chuyển công tác.

Hắn một lòng muốn thi vào trường quân đội, cũng dồn sức học, học vượt cấp, rồi nhận nhiệm vụ, thăng chức, đính hôn, những kí ức đã chảy trôi theo dòng thời gian vào một góc khuất nhỏ của quá khứ.

Lại không ngờ, những chuyện bản thân đã quên từ lâu, đối với cậu, lại là chiếc phao cứu sinh cậu chôn chặt trong đáy lòng.

Có những kẻ, khư khư cố chấp níu giữ lấy quá khứ chỉ còn là những mảnh vỡ mờ ảo.

Hạnh phúc đã biến thành nỗi đau, ngọt ngào đã hóa thành đắng cay, thời gian vùi lấp tất cả hiện tại thành đống tro tàn quá khứ.

Nào ai hay.

Kim Taehyung vuốt khẽ mép tờ giấy, nhét lại vào trong ví của cậu, ngồi lên giường nhìn thật kĩ cậu.

Oán trách tôi cũng được, hận tôi cũng tốt.

Chỉ cần em đừng biến mất khỏi cuộc sống của tôi, chỉ cần em không trở thành quá khứ một lần nữa.

Thứ mà hắn cho cậu không phải là hạnh phúc, nhưng hắn biết, hạnh phúc là từ quá xa xỉ với hắn và với cậu.

Biết đến bao giờ mới bước qua hết đêm trường tăm tối của nỗi đau?

Muốn che chở em một kiếp long đong, lại chỉ có thể nhìn em tan biến cùng bi ai.

...

Jungkook ngủ hết một ngày, khi tỉnh dậy, thấy mình nằm trong căn phòng lạ lẫm.

Nhìn xung quanh một hồi, nở nụ cười tự giễu.

Dựa vào cảnh sắc xung quanh cậu có thể đoán được, đây là một căn phòng trong tòa tháp cao nhất của nhà hắn.

Mấy năm qua lại, chưa từng một lần được bước chân vào căn phòng bí mật này của hắn, rời đi mấy tháng, lại được ưu ái đến vậy.

Có lẽ nếu biết trước, cậu nên chạy trốn sớm một chút?

Cố tình đi đường vòng, lại vẫn quay lại chốn cũ.

Kim Taehyung muốn làm gì, cậu không biết, càng không muốn suy nghĩ.

Có lẽ, cả đời này, dù có chạy bao xa, cũng chạy trốn không nổi tình yêu của mình.

Cậu muốn xuống giường, nhưng hậu huyệt và thắt lưng đau đớn khiến cậu loay hoay một hồi, cuối cùng từ bỏ ý định tự mình dậy.

Cơ thể cậu cảm nhận rõ ràng sự thay đổi sau kì phát tình.

Cậu đã hoàn toàn là một Omega.

Một Omega bị đánh dấu.

Bị đánh dấu, không thể phát sinh quan hệ với Alpha nào khác, cũng không thể sống thiếu Alpha đã đánh dấu mình trong những kì phát tình cả phần đời còn lại.

Thật tàn nhẫn.

Bị giam hãm trong nỗi đau này, so với chuyện chết đi còn đau đớn đến vạn lần.

Cánh cửa lạch cạch mở.

Jungkook lười quay đầu lại, nhìn vào khoảng không ngoài cửa sổ một cách vô hồn.

Taehyung nâng cậu dậy, sửa lại cái gối sau lưng cậu.

Cậu dường như không cảm nhận được sự dịu dàng của hắn, lấy đũa từ tay hắn rồi tự mình ăn.

Mặn thứ vị của bi ai.

Taehyung chờ cậu ăn xong.

"Hôn phu của em đối mặt với án tù không nhẹ."

Jungkook quay qua, nhìn hắn, cười, nhưng thật méo mó.

"Tôi đã bán thân mình để trao đổi với anh rồi, anh còn nói với tôi điều đó sao?"

Taehyung chơi đùa với những sợi tóc rối của cậu.

"Ba ngày qua mới chỉ đổi lại được ba ngày trong tù của anh ta thôi, bảo bối."

Từng câu từng chữ nghiền nát trái tim cậu thành những mảnh vụn dưới chân hắn.

Quả thực hắn chỉ muốn cơ thể của cậu.

Những thứ khác, hắn không quan tâm.

Một cuộc giao dịch ngầm.

Và chỉ có thế.

Ngay cả khi đang kề cận nhau như thế này, ngay cả khi bản năng Omega được xoa dịu vì được mùi của hắn bao bọc, cũng vĩnh viễn không bao giờ chạm được đến trái tim hắn.

Tâm người, lòng ta, chia đôi ngả.

Jungkook bật cười.

"Tôi biết, vậy nên... tôi sẽ trả đủ."

Ánh mắt Taehyung tối đi vài phần, nhưng chỉ hung hăng cắn môi cậu.

Nếu không dùng danh nghĩa giao dịch, thì có một ngày, em lại chạy trốn khỏi tầm mắt tôi.

Em là cả thế giới của tôi, nhưng lại bị tôi hủy hoại.

Hắn không hối hận vì lời hứa với Park Jimin, nhưng hắn hối hận vì đã bỏ lỡ cậu mười năm ròng.

Tìm thấy rồi, lại vẫn không thể đến với nhau danh chính ngôn thuận.

Kiếp này phụ người, liệu còn có kiếp sau trả lại tình yêu của em?

Tình yêu của em, trách nhiệm của anh, đã úa tàn cùng gió mây vần vũ.

Xin lỗi vì tui lại lặn quá lâu Orz...

Càng ngày tui càng có cảm giác tình yêu của TaeTae thật là vi diệu =))

Tại sao đăng truyện mà không có thông báo TT