Chương 22: Luân hãm

Hôm nay đã là ngày thứ mấy ở căn phòng này rồi, Jungkook không biết.

Thời gian tựa như bị ném vào vòng quên lãng vẫn lặng lẽ chảy trôi.

Người nào hay.

Khắp mọi nẻo đường phố đều ngập tràn không khí trước thềm năm mới, ngoại trừ căn phòng nhỏ ở một góc của lâu đài, vẫn tĩnh lặng và bi ai.

Người sầu, cảnh cũng héo hon.

Đứng ở trước cửa sổ nhỏ, phóng tầm mắt ra xa, có thể nhìn thấy được sự nhộn nhịp của thành phố, Jungkook mới có thể cảm nhận được bản thân vẫn đang hít thở.

Nhưng không phải là sống, chỉ là đang tồn tại.

Cuộc đời một con người là những nỗi đau nối tiếp, nhưng dường như nỗi đau ngấm vào tận xương tủy đến nghiện, muốn buông bỏ lại chẳng thể rũ xuống được thất tình lục dục.

Có chăng đến chết đi rồi, mang theo tình tự một đời người biến mất trên thế gian, mới hiểu được rằng sợi dây vận mệnh vẫn quấn theo chân dù đã định sẵn phân ly.

Jungkook nghĩ, nếu Taehyung thực sự muốn, có lẽ hắn sẽ thực sự giam cậu ở đây đến khi nào hắn chán cơ thể này của cậu rồi mới buông tha.

Cậu tự hỏi, mình có hận hắn không?

Nếu tình yêu chưa đủ sâu đậm, tổn thương cỡ mấy, cũng không hận người đã cứa lên lòng mình những nỗi đau.

Nhưng có những kẻ bị tổn thương, lại không cách nào hận được, vì yêu đến mù quáng.

Đâu thể trách mình hắn, cậu cũng có trách nhiệm với cuộc đời mình.

Đời này, cậu và hắn không có duyên cùng nhau đi hết một đời, lại cố tình ràng buộc với nhau hết lần này đến lần khác.

Hắn sẽ có con, sẽ có gia đình hạnh phúc, sẽ tiếp tục thăng tiến, sẽ mãi mãi là một Kim Taehyung đứng trên vạn người.

Còn cậu?

Nếu hắn hạnh phúc, cậu cũng sẽ hạnh phúc, đúng không?

Dù tiếng yêu vĩnh viễn không thể nói ra.

Dù một đời bình lặng trong bóng tối của quá khứ.

Dù sống một kiếp cô độc.

Không sao cả.

Taehyung chưa vào đến cổng mà từ xa xa đã nhìn thấy một bóng người nhỏ nhỏ luẩn quẩn ở ngoài, đám gia nhân luống cuống đứng sau nhìn chằm chằm từng hành động nhỏ, dường như sợ cậu làm điều gì đó ảnh hưởng đến đứa bé trong bụng.

Dù sao cũng là thiếu phu nhân, trong bụng lại có cốt nhục của thiếu gia, ngàn vạn lần không thể xảy ra hai chữ "nếu như".

Đám người thấy hắn về đến nhà, lập tức đứng thành hàng, Jimin cuối cùng cũng chịu dừng lại.

"Sao vậy?"

Một người thường ngày hay chăm sóc cho Jimin nhất lên tiếng.

"Thiếu gia, thiếu phu nhân tự ý ra ngoài trong khi mặc quá ít áo..."

Jimin ngắt lời.

"Dù sao trời cũng không quá lạnh nữa, em ở trong phòng quá buồn chán nên mới lén ra ngoài một chút, ai cũng làm như em là phạm nhân trốn tù không bằng!"

Taehyung gật đầu tỏ ý không sao, lại bảo người đi hâm nóng canh tẩm bổ cho Jimin mới nhìn đến cậu.

Mấy tháng rồi, bụng của cậu cũng lộ rõ, tuy không tăng nhiều cân nhưng thoạt nhìn người đã đẫy đà hơn lúc trước, khí sắc cũng không quá tệ.

"Có chuyện gì sao?"

Bình thường cậu sẽ không chủ động chờ hắn như hôm nay.

Jimin nhìn hắn, thở dài.

"Ba mẹ em tới."

Taehyung không giấu nổi sự ngạc nhiên trong mắt. Từ khi hứa hôn, ba mẹ của cậu cũng không hề quan tâm tới mức đến thăm cậu, thậm chí hắn còn cảm thấy họ mừng rỡ vì đã đá được cậu đi.

"Họ nói... muốn anh giúp đỡ một vụ làm ăn. Nhưng em từ chối, họ rất tức giận nên đã đi về rồi."

Ngừng một lát, cậu lại nói tiếp, dường như cũng không giữ nổi bình tĩnh nữa.

"Sao họ có thể... Em muốn nói cho anh để anh biết, kẻo họ nói cho anh, anh lại... Anh cũng biết trước giờ họ làm ăn chân chính có, phi pháp cũng có, đừng vì nể mặt họ mà liên lụy đến bản thân mình, em... em..."

Hắn vỗ vỗ mái tóc của cậu, lâu không cắt, đã dài hơn rất nhiều.

"Đừng lo, anh biết chừng mực."

Jimin nghe hắn nói vậy, cũng chỉ có thể khẽ gật đầu.

Hắn lại nhìn xuống bụng cậu.

"Bác sĩ tới khám chưa?"

Jimin gật đầu.

"Là Alpha, nên rất khỏe mạnh."

Taehyung đưa cậu vào nhà.

Jimin nhìn sườn mặt của hắn, thở dài.

Hắn đã hi sinh vì cậu quá nhiều.

Trong lúc tất cả mọi người quay lưng lại với cậu, Taehyung xuất hiện, cứu cậu khỏi thảm cảnh.

Tình nghĩa này, cậu trả sao cho đủ?

Jimin chợt nhớ tới cậu tình nhân Beta của hắn, rất lâu không nhìn thấy cậu ấy, không biết là có sống tốt hay không?

Taehyung yêu cậu ấy như vậy, cậu ấy có biết không?

Cậu lại nhìn xuống bụng của mình, đứa bé đang ngày càng lớn dần, một lúc nào đó nó sẽ phải biết hết tất cả mọi chuyện.

Con yêu, Taehyung nguyện buông bỏ tình yêu của mình để cứu con, con có biết không?

Một người đàn ông, một quân nhân tốt như vậy, lại vì cậu mà hi sinh.

Còn cậu, có lẽ, cả đời này không thoát ra được ám ảnh quá khứ.

Chỉ vì sinh linh trong bụng mà kiên cường sống, ngoài lí do đó ra, Jimin cũng chẳng còn có lí do gì để tiếp tục cuộc sống này.

Vẫy vùng trong những mảng kí ức đã bợt màu, cố chấp không chịu chấp nhận thực tại, nên duyên rồi lại chia lìa, chẳng thể tìm được bến đỗ bình yên.

Nếu chúng ta không có duyên, em chỉ mong rằng đứa bé này sẽ giống anh, coi như một món quà anh để lại.

Có được không, người yêu của em?

Taehyung nhìn cậu đi vào phòng rồi mới thu tầm mắt lại.

Nhìn cái bụng nhô lên của cậu, hắn không thể ngừng tưởng tượng hình ảnh một đứa bé là phiên bản thu nhỏ của Jungkook, chắc chắn là vô cùng xinh đẹp.

Nhưng cũng chỉ có thể tưởng tượng, đời này hắn không có duyên với đứa bé ấy.

"Sao không mặc quần áo?"

Jungkook giật mình xoay người lại, thấy Taehyung nhíu mày nhìn mới nhận ra mình không mặc quần áo mà ngẩn người.

Cậu bước lại gần ôm cổ hắn.

"Dù sao cũng cởi, mặc làm gì?"

Taehyung nín thở đưa tay sờ lên tấm lưng trần của Jungkook, hôm trước làm quá kịch liệt, trên người cậu chi chít dấu hôn, trên vai hắn cũng có vết cắn của cậu.

Hắn cởϊ áσ khoác ra, khi Jungkook nghĩ rằng hắn sẽ đẩy mình xuống giường, nhắm mắt lại, nụ cười trên gương mặt cũng cứng đờ thì hắn lại phủ áo khoác lên người cậu.

"Đói chưa?"

Có lẽ bởi giọng nói của hắn bên tai cậu rất đỗi dịu dàng, âm thanh trầm ấm vang lên bên tai khiến cho cảm xúc thoáng chốc dịu đi, cậu "Ừm" một tiếng rất khẽ.

Taehyung gọi người mang đồ ăn lên.

Đang ăn, chợt nhớ ra điều gì, Jungkook ngẩng đầu lên.

"Vị hôn thê kia của anh sao rồi? Đứa bé khỏe mạnh chứ?"

Taehyung khựng lại.

"Anh đừng lo, tôi không có ý định làm hại đứa bé đâu, tôi chỉ là tò mò một chút thôi."

Hắn buông lại một câu "Vẫn ổn", lập tức đóng sầm cửa, rời đi.

Jungkook buông đũa xuống, cầm lấy đôi đũa mà hắn vừa dùng, run rẩy gắp thức ăn, nhưng đưa lên miệng lại thấy mặn chát.

Là vị của nước mắt, hay là vị của tình yêu này?

Đã chẳng còn phân biệt rõ ràng.

Hắn thật sự rất để tâm đến thiếu phu nhân và đứa bé đó, cho nên mới tức giận đến vậy khi cậu hỏi đến họ.

Dù sao cũng chỉ là tình nhân, chuyện của gia đình hắn, cậu không nên nhúng tay vào, càng không nên biết.

Cậu chạy vào nhà vệ sinh, vặn nước thật to, quỳ ở dưới sàn nhà lạnh lẽo gào lên.

Nước mắt làm nhòa mờ đi mọi thứ.

Tiếng nước chảy cuốn đi tiếng lòng bi ai, lại chẳng thể giấu nổi tình yêu đã vụn vỡ.

Đau.

Đau đến mức tưởng như chết đi sống lại vẫn dai dẳng đau.

Thứ hữu dụng nhất với hắn là cơ thể này của cậu, cậu không được lên tiếng, không được biết, chỉ cần như một con búp bê ngoan ngoãn thỏa mãn hắn.

Từ đầu đến cuối vẫn như vậy, mà trái tim như chai sạn vẫn đang rêи ɾỉ vì nỗi đau ấy.

Nhưng so với nỗi sợ một ngày nào đó phải rời xa hắn, nỗi đau này dường như chỉ như một hạt cát.

Đám gia nhân sợ hãi nhìn thiếu gia bực bội trở về phòng.

Bình thường cho dù không dễ gần nhưng cũng chưa từng có lúc nào lại đáng sợ như lúc này.

Taehyung đi một đoạn đường vẫn không thể bình ổn nổi cảm xúc của mình, cầm chén trà lên nhưng không uống mà lại bóp vỡ cái chén.

Máu từ lòng bàn tay nhỏ giọt xuống đất.

Rốt cuộc hắn mới bình tĩnh đôi chút.

Em ấy biết, cuối cùng em ấy vẫn biết.

Hắn nghĩ mình đã che giấu rất tốt, nhưng Jungkook lại vẫn biết.

Cuối cùng vẫn làm tổn thương em ấy.

Hắn nghĩ mình thật là một kẻ chẳng ra gì, không muốn nhìn cậu đau đớn, không muốn nhìn cậu phải giả vờ như chẳng có hề gì, mới cuống cuồng rời đi.

Hắn muốn bảo vệ cậu, muốn cho cậu những thứ tốt đẹp nhất trên đời, muốn bù đắp lại những năm tháng đã bỏ lỡ cậu, nhưng lại vẫn làm cậu tổn thương.

Đứa bé ấy, là tất cả của Jimin.

Còn cậu, là cả thế giới của hắn.

Vì Jimin, hắn làm tổn thương thế giới nhỏ bé của mình.

Tàn nhẫn, tàn nhẫn đến mức làm hắn cơ hồ nghẹt thở.

"Thiếu gia, thiếu gia, đừng..."

Đám gia nhân nghe thấy tiếng động lạ trong phòng thiếu gia, rất lâu không ngừng lại, đánh liều xông vào, suýt nữa thì té xỉu khi thấy thiếu gia đang tự đấm vào tường, trên tường đã dính máu, trên sàn nhà là những mảnh vỡ cũng đầy máu.

Lão quản gia đứng ở ngoài, thở dài.

...

Vài ngày không thấy Taehyung đến đây, Jungkook cũng không bước ra khỏi phòng, chỉ ngẩn người nhìn trời hết sáng lại tối.

Hắn giận cậu sao?

Cậu thật mong hắn sẽ tức giận, vì đó là mục đích của cậu.

Nếu hắn tức giận, sẽ buông tha cho cậu, sẽ làm cho cậu biến mất khỏi tầm mắt của hắn.

Nếu thật là như vậy, chẳng còn đau khổ nữa.

Chí ít, để cậu đến một nơi nào đó ôm theo tình yêu này, sẽ không đau đớn khi nhìn hắn cưới người khác.

Có người lật cậu lại, thô bạo xé áo cậu.

Jungkook không rõ đây là mơ hay là thực, tuy Taehyung làm cậu đau nhưng ánh mắt nhìn cậu rất dịu dàng, ánh mắt trước đây cậu chưa từng nhìn thấy.

Vì hắn uống rượu, hay vì hôm nay là ngày vui của hắn?

Taehyung uống rất nhiều rượu, cũng chẳng cởi lễ phục ra mà chỉ cởi khuy quần, qua loa nới lỏng cho cậu rồi lập tức tiến vào.

Jungkook vuốt ve lễ phục của hắn.

Thật đẹp.

Hắn đã tạo kết trong đường sản đạo của cậu mà không hề thanh tỉnh.

Nếu đang tỉnh táo, có lẽ hắn sẽ chẳng bao giờ làm.

Hà cớ gì phải cố chấp sống trong nỗi đau, để rồi bị chính nỗi đau ấy nhấn chìm?

Vì yêu.

Lết được tới đoạn ngược này thật là sung sướиɠ =))