Chương 20 (H): Chân tâm

Taehyung cũng chẳng hề ngạc nhiên khi Jungkook chủ động.

Hắn đã quá quen với sự chủ động của cậu trên giường.

Hắn buông cậu ra, nhìn cậu thở dốc.

Đôi mắt dần bị du͙© vọиɠ chiếm lấy của cậu vẫn loang loáng thứ cảm xúc tựa như đau đớn lại tựa như khuất nhục lặng lẽ cào lên trái tim hắn.

Khúc hoan ca còn chưa bắt đầu, đã mơ hồ thấy điểm kết thúc.

Hắn không đành lòng nhìn cậu héo mòn trong nỗi đau, nhưng lại không cam tâm nhìn cậu rời xa mình.

Ích kỉ, tàn nhẫn, có là gì.

Hắn tự đánh cược ván cờ này, ván cờ đã được vẽ sẵn những đau thương.

Kiếp trần, yêu là bi ai.

Jungkook đã không còn lí trí để suy nghĩ điều gì nữa.

Nếu đã chấp nhận buông tay, hà tất phải giày vò mình?

Cho dù, cái cớ để buông tay ấy cũng chỉ là bao biện cho những góc khuất trong lòng.

Sự ràng buộc của lí trí cũng chẳng đủ để che đậy những cuộn sóng của cảm xúc.

Nhìn thấy hắn, là nhìn thấy cả thế giới của mình, cho dù thế giới ấy của cậu vĩnh viễn không hề biết đến chân tâm của cậu.

Với cậu, cái tên Kim Taehyung tựa như một hình xăm có xóa cũng vẫn để lại những vệt mờ.

Jungkook đau đớn nghĩ đến gia đình nhỏ mà hắn sắp có.

Cậu không muốn hai chữ người tình đeo bám cả cuộc đời mình.

Nhưng hết lần này đến lần khác, vĩnh viễn chỉ dừng chân tại ngã ba đường của ly hợp, ngoảnh lại đã thấy quá khứ hóa thành tro tàn.

Dù cậu có tự phủ nhận bao nhiêu lần, sự thật rằng cậu không bao giờ từ chối được Kim Taehyung và sự thật rằng cậu luôn luôn khát khao được gần hắn, dù chỉ một chút, một chút thôi...

Mặc dù cũng chỉ là kề cận da thịt.

Jungkook thầm phỉ nhổ bản thân mình quá yếu lòng.

Sai một li, đi vạn dặm.

Vạn dặm đau.

Có những kẻ nghe lí trí rời xa tình yêu của mình nhưng cuối cùng lại nghe theo tiếng gọi của tình yêu quay trở lại, tự dằn vặt mình trong nỗi đau.

Jungkook hay Taehyung là người như thế?

Chỉ có những kẻ đem cả trái tim ra để yêu mới mù quáng đến tội lỗi.

Là đúng hay là sai, không ai có thể trả lời, cũng không ai phân trần được rõ ràng thứ ranh giới mong manh ấy.

Jungkook khẽ cười, đưa tay cởi từng cúc áo của bộ quân phục thẳng thớm cho hắn.

Taehyung để mặc cậu, có điều dường như cậu nghe thấy một tiếng thở dài khe khẽ, rất nhẹ, tưởng như chỉ là một xao động nhỏ trong lòng.

"Em thật sự muốn?"

Đáp án là một nụ hôn chủ động của cậu.

Cho dù là du͙© vọиɠ hay tình yêu, giờ phút này, cũng đã tình nguyện trao đi hết thảy.

Taehyung lần nữa đè cậu xuống giường, hôn lên tóc mai của cậu, hôn xuống vành tai, cần cổ.

Jungkook gầy đi nhiều.

Không biết có phải là do ảo giác hay không, nhưng hắn cảm nhận được cậu rõ ràng đang run rẩy.

Hắn đương nhiên biết, cái giá phải trả đang chực chờ nuốt sống một khoảnh khắc này.

Nhưng hắn cam tâm.

Jungkook đột nhiên cười lớn, cười đến mức khóe mắt cong cong thành một vầng trăng khuyết tuyệt đẹp.

Taehyung chưa nhìn thấy cậu cười như vậy bao giờ.

Tất cả những lần hắn thấy cậu cười, chỉ là nụ cười mỉm, cũng không biết có phải thật sự cậu đang cười hay không.

Làm sao có thể cười khi trong lòng đã sớm bị nỗi đau nghiền nát.

"Anh nói xem, tôi trở lại làm Omega rồi, còn có kì phát tình nữa, nghe nói kì phát tình đầu tiên khả năng thụ thai rất cao. Nếu có con, anh có tình nguyện nuôi nó không?"

Tôi tình nguyện, tất nhiên là tôi tình nguyện.

Nhưng tôi lại không tình nguyện để em chịu đau đớn.

Jungkook không đợi anh trả lời, ngẩng đầu nói tiếp.

"Dù sao thì cũng là anh tình tôi nguyện, tôi cũng không ép buộc anh. A, nhắc đến con mới nhớ, đứa bé trong bụng hôn thê của anh sao rồi? Hẳn là bây giờ đã biết được giới tính đúng không?"

Taehyung gần như chết lặng nhìn cậu.

Thì ra... đau đớn mà em ấy phải chịu còn nhiều hơn so với những gì mình tưởng tượng.

Hắn rất muốn hỏi cậu, cậu đã biết từ bao giờ, cũng rất muốn giải thích với cậu, nhưng cuối cùng lại không thể nói nên lời.

Hắn đã hứa với Jimin, hắn sẽ bảo vệ đứa nhỏ đó, cũng sẽ bảo vệ cậu ta.

Một trong ba luật bất thành văn của quân nhân, không thất hứa.

Cho dù nói cho cậu thì thế nào, kết cục vẫn không thể thay đổi được.

Tương lai hay hiện tại, chẳng thể vì một câu nói mà lộn ngược dòng.

Taehyung không đáp, chỉ là biểu cảm trên mặt lạnh đi vài phần, không chờ cậu kịp phản ứng đã lột quần cậu, không báo trước đâm sâu vào trong.

Lực của hắn quá mạnh, cả người cậu bị đẩy về đằng sau, may mắn cậu túm được ga giường mới miễn cưỡng giữ vững cơ thể.

Vì nguyên do kì phát tình, hậu huyệt sẽ tự động chảy ra dịch thể giảm bớt đau đớn, thế nên nhiều tháng không quan hệ Jungkook vẫn thừa nhận được tính khí thô nóng của hắn, ban đầu chỉ hơi trướng một chút, cũng không đến mức quá đau đớn.

Jungkook nghĩ nghĩ, vẫn là Taehyung của ngày xưa, chẳng có yêu thương, không có dịu dàng, chỉ đơn giản là phát tiết du͙© vọиɠ.

Thật vừa vặn, cậu là công cụ cho hắn phát tiết.

Cậu đột nhiên tỉnh ngộ ra rằng, có lẽ hắn không phải sợ làm vấy bẩn sự trong trắng của người yêu, mà bởi vì cậu ta đang mang thai, hắn mới cần cậu để phát tiết.

Ý nghĩ đó lại như một mũi dao cứa vào tình yêu đang chết dần chết mòn của cậu.

Rõ ràng em là người bắt đầu, lại chẳng thể là người kết thúc những đau đớn này.

Jungkook ngẩng mặt lên, nhìn đôi mắt phượng của hắn đang híp lại dường như thỏa mãn, bỗng nhiên cảm thấy, chưa bao giờ hiểu người đàn ông này.

Mà cũng phải thôi, chính cậu cũng không hiểu nổi bản thân mình.

Taehyung bởi vì lo cậu không kịp thích ứng nên không động, chỉ cắm ở bên trong cậu, thậm chí chỉ cắm vào có một nửa.

Hắn nghĩ mình điên thật rồi.

Hắn muốn cậu biết rằng, bây giờ người đang làʍ t̠ìиɦ với cậu là hắn, hắn muốn cậu cảm nhận được sự hiện diện của mình, hắn muốn cậu vứt tất cả những thứ bất an phiền não kia đi.

Một lần này, chỉ một lần này thôi.

Jungkook yêu mị rướn người lên, cong lưng về phía trước, làm cho cự vật càng đẩy sâu vào trong, phối hợp rêи ɾỉ một tiếng.

"Ưʍ... sâu nữa... a..."

Hành động này rõ ràng với Taehyung là liều thuốc kí©h thí©ɧ loại nặng.

Taehyung chiều theo ý cậu, động thân đưa tính khí vào hết cúc huyệt đang không ngừng mấp máy mời mọc.

Cuối cùng cũng được lấp đầy, Jungkook thỏa mãn ngửa cổ rêи ɾỉ, âm thanh vừa đậm giọng mũi vừa sắc tình.

Taehyung nghiêng người cắn lên hầu kết của cậu, rồi lại liếʍ chỗ vừa cắn, nửa an ủi nửa khıêυ khí©h.

Bàn tay nắm ga giường của Jungkook cũng trắng bệch.

Mùi Alpha và mùi Omega tràn ngập khắp phòng, hòa quyện với nhau tựa như một chất keo dính.

Nhưng không đủ.

Du͙© vọиɠ đang kêu gào được ăn no không thỏa mãn chỉ với những hành động ra vào nhẹ nhàng của hắn.

Jungkook vặn vẹo mông, lại vẫn không thấy hắn có động tĩnh gì, thở dốc đẩy hắn ngã xuống giường.

"...!"

Taehyung vội vàng ghìm eo cậu lại tránh cho cậu quá kích động mà làm gãy cậu em của mình, vì lực quá mạnh mà Jungkook không thể cử động eo được, hắn nhanh tay nắm chân cậu đẩy cậu lại vị trí ban đầu, lấy gối kê dưới lưng cậu giúp cậu thoải mái hơn.

Jungkook đang bị du͙© vọиɠ che mắt không nhận ra hành động của hắn có bao nhiêu dịu dàng.

Hắn hơi lui người lại rút một nửa đại bổng ra khỏi miệng huyệt, Jungkook bất mãn co rút hậu huyệt nhằm không để cho hắn lui ra.

Taehyung suýt thì bị hành động này của cậu ép cho bắn, bên trong cậu thật sự ấm áp và trơn ướt, dù cho làm bao nhiêu lần thì vẫn luôn nhỏ hẹp như vậy, mỗi một cử động của hắn đều có thể cảm nhận được vách tràng đang bao lấy tính khí, cảm giác thỏa mãn khi được hòa hợp lan đến tận chân tơ kẽ tóc.

Tay hắn vẫn giữ eo cậu không cho cậu động, một đường đâm thẳng vào trong hậu huyệt, dịch thể của cậu vì hành động kịch liệt này mà chảy ra càng nhiều, ướt cả một mảng giường lớn.

"Ngoan, kêu đi."

Jungkook dường như bị thôi miên, ngẩng đầu lên nhìn hắn.

Giọng điệu dịu dàng này cứ như là một người khác chứ không phải Taehyung.

Hắn muốn dỗ dành cậu để cậu thả lỏng người, thỏa mãn hắn sao? Hay là trước giờ lúc làʍ t̠ìиɦ hắn lúc nào cũng dịu dàng như thế?

Nếu đây chỉ là một giấc mơ dài, cậu nguyện ngủ mãi trong giọng nói êm ru của hắn.

Không muốn tỉnh lại.

Nếu đổi lại tất cả mạng sống của mình cho một lần dịu dàng của hắn, Jungkook sẵn sàng đánh đổi hết thảy.

Tựa như một cánh bèo trôi lềnh bềnh dạt đến một bến lặng, lưu luyến không muốn tiếp tục kiếp long đong.

Taehyung hôm nay thật sự rất dịu dàng, nhưng hành động có phần mất khống chế, dường như đem tất cả du͙© vọиɠ đè nén mấy tháng nay phát tiết qua hành động của mình.

"Ư... Chậm... chậm thôi..."

Jungkook không có cách suy nghĩ đến điều gì nữa, bản năng Omega và tình yêu của cậu dường như đang cháy phừng phừng như hai ngọn đuốc lớn, thiêu rụi lí trí.

Người đàn ông này đang làʍ t̠ìиɦ với cậu, mà như gần như xa, vĩnh viễn không thể chạm tới.

Có lẽ, đến hết đời cũng không thể với tới.

Là do em mềm lòng, hay do anh quá cố chấp?

Vẫn chẳng thể có nhau giữa dòng đời chảy trôi.

Lúc này đây, khi hắn đang làm những hành động theo bản năng nguyên thủy của mình, thì cũng chỉ là sự giao hòa thể xác.

Trái tim đau đớn vì những tổn thương đã mất đi cảm giác.

"... Sướиɠ... sướиɠ quá... ưm"

Kɧoáı ©ảʍ ở hạ thân và đau đớn trong lòng sánh lại bóp nghẹt cậu.

Taehyung nào biết trong lòng cậu vô cùng khổ sở, hắn chỉ biết mình cần làm cho cậu thỏa mãn, cần cùng cậu vượt qua kì phát tình này.

Hắn cúi sát mặt mình vào mặt cậu, hơi thở Alpha thoáng chốc tràn ngập vào l*иg ngực, bản năng Omega của cậu thỏa mãn và hưng phấn đáp lại, thoáng chốc chất dẫn dụ của cậu tỏa ra càng nồng, gần như là lên đến đỉnh điểm.

Luận động ở hạ thân vẫn chưa có dấu hiệu ngừng lại, càng lúc càng có xu thế mãnh liệt hơn, mỗi một lần hắn rút ra chỉ chừa lại một nửa trong hậu huyệt, lại ngay lập tức đâm sâu đến tận gốc.

Jungkook thở dốc, cắn môi, không phải để kìm nén tiếng kêu mà là kìm nén nỗi đau đang thở cùng với du͙© vọиɠ.

Lảm nhảm: các thím có nhớ tui không ahihi =)) cuối cùng cũng lết xong chương này, thật sự là toát mồ hôi...

Ầy, lần trước hỏi các cô vì sao Jungkook lại thỏa hiệp mà hình như không ai care, buồn sâu sắc, cào tường TT thật ra tui nghĩ mọi người hiểu. Khi yêu một ai đó đậm sâu, lí trí bảo dừng lại, trái tim lại vẫn vô thức hướng về người đó, giống như uống phải độc dược không có thuốc giải. Tui không nói đến người thứ ba hay không phải người thứ ba, tui chỉ muốn nói, dường như tui không thỏa mãn với lần ngược này 囧rz