Chương 19: Kháng cự

Taehyung lái xe một mạch về thẳng ngôi nhà ở trên núi. Trên núi thoáng đãng, dù không khí lạnh thì vẫn rất trong lành, hơn nữa có rất ít người lại qua. Ngôi nhà này hắn đã tìm mua ngay từ khi mới nhận được tin tức của cậu.

Hắn biết cậu sống cùng Wang Kyeol không dễ dàng gì, vì thế hắn nghĩ rằng sẽ đưa cậu đến nơi đây để cậu cảm nhận được sự yên bình của thành phố này.

Cũng không rõ nơi đây là nơi bắt đầu hay kết thúc.

Jungkook vẫn chưa tỉnh lại.

Hắn gỡ những ngón tay đang nắm chặt của cậu ra, mấy vệt hồng hồng hãy còn in sâu trong lòng bàn tay.

Em rốt cuộc là ngu ngốc thật hay đang giả vờ đây, Jeon Jungkook?

Bàn tay này của em xứng đáng được nắm lấy mọi thứ, nhưng lúc nào cũng rụt rè nắm lại.

Tự cầm nỗi đau của mình.

Càng che giấu càng khiến cho nỗi đau ấy đâm gai bén rễ vào lòng.

Hắn đã từng muốn cùng cậu nắm tay đi hết những năm tháng dài rộng, nhưng trong tay hắn là gánh nặng gia đình, là chữ hiếu, là một mối ân tình.

Hắn sợ làm cậu đau.

Biết là cậu sẽ hận mình, nhưng hắn không muốn buông tay.

Đã lỡ một nhịp, sai cả một đường.

Taehyung che kín áo cho cậu, khom người ôm cậu xuống xe.

Trời mưa lất phất, hắn sợ cậu dính nước thì sẽ cảm lạnh, phủ kín lên người cậu, còn hắn đội mưa vào nhà.

Bác sĩ đã chờ sẵn, cũng chẳng ngạc nhiên khi người mà Kim tướng quân ôm lại là cậu thanh niên lần trước, phẩy tay bảo hắn đi thay quần áo, còn mình thì kiểm tra cho cậu ta.

Taehyung không đi mà vẫn đứng ở đấy, nhìn gương mặt tái nhợt của cậu, nhẹ nhàng ngồi xuống nắm lấy tay cậu.

Jungkook giống như một đứa bé ngủ gặp ác mộng được dỗ dành, túm chặt lấy tay hắn, lông mày cuối cùng cũng chịu giãn ra, nét mặt nhu hòa hơn rất nhiều.

Từ trong vô thức bàn tay cậu đã luôn kiếm tìm hai chữ bình an.

Tựa như mộng một giấc mộng dài lại phát hiện nó không hề có thực.

Hắn với lấy cái khăn ở gần đó lau tóc, một tay vẫn đan xen quấn quýt với tay của Jungkook, mắt chưa từng rời khỏi gương mặt của cậu.

Bác sĩ già nhìn qua gáy cậu là biết cậu đã bị đánh dấu, cũng chỉ than thầm trong lòng bọn trẻ ngày nay sao vừa vội vàng vừa không biết tiết chế như thế.

Âu cũng là bởi chữ tình làm cho con người ta mù quáng.

"Tạm thời không có việc gì, ngất đi do phản ứng thuốc thôi. Bây giờ chỉ còn cách chờ cậu nhóc này tỉnh lại... mọi việc cứ thuận theo tự nhiên đi."

Đáp lại ông là sự trầm mặc, chỉ có tiếng đồng hồ gõ từng nhịp vào thời gian.

...

Jungkook tỉnh dậy, không ngoài dự đoán thấy mình nằm ở một nơi vô cùng xa lạ.

Phong cách trang trí này, chỉ có thể là của Kim Taehyung.

Ở bên hắn ngần ấy năm, đã không còn là thói quen nữa, tất cả những gì thuộc về hắn đã khắc sâu lên tâm trí cậu như một dấu triện nung trên lớp nham thạch.

Ngoài cảm giác ướŧ áŧ ở hạ thân thì cậu gần như không có sức lực để cảm nhận bất kì sự thay đổi nào trên cơ thể mình.

Mùi Alpha gần, thật gần, giống như mơn trớn trên da thịt, lại giống như đang chảy trong dòng máu của mình.

Cậu cố gắng bấm ngón tay vào lòng bàn tay để cho mình tỉnh táo được đôi chút, nhưng lại phát hiện tay mình không có cảm giác gì, nhìn lại mới thấy tay mình đã được cẩn thận băng bó.

Lần thứ hai cậu có cảm giác được người khác chiều chuộng và chăm sóc.

Nhưng trong lòng lại rỗng tuếch.

Thứ bị bào mòn không phải tình yêu, là cảm xúc.

Dường như cậu đã quên cách cảm nhận sự săn sóc của người khác.

Tự giam mình trong cái l*иg chật hẹp của cảm xúc, đến úa tàn cũng không thể thoát ra.

Jungkook ngồi dậy, cúi xuống nhìn người mình, may mắn vẫn còn, nhưng không phải là quần áo lúc trước cậu mặc.

Nên khen hắn quân tử, hay nên mừng vì hắn không thực sự nhẫn tâm với cậu?

Cậu sờ lên tuyến thể của mình, dấu cắn của hắn vẫn chưa mờ.

Nếu không có tình yêu, hà cớ gì phải nối dài những bất hạnh?

Cậu đã nguyện ý buông bỏ, vì sao hắn lại muốn tiếp tục?

Nếu năm đó, cậu không bất chấp để lên giường với hắn, liệu mối quan hệ này có rơi vào hố sâu của đau thương?

Nếu năm đó, hắn không xuất hiện, có lẽ cậu vẫn sẽ lặng lẽ sống dưới danh phận một Beta, lặng lẽ lật giở từng trang giấy quá khứ hạnh phúc ngắn ngủi đã mờ nhạt.

Nếu năm đó, cậu không dùng mối quan hệ bạn tình để tiếp cận hắn, có lẽ cậu đã có thể bình thản chúc phúc cho hắn, không cần phải chạy trốn, không cần phải đối diện với tình yêu đã vỡ vụn của mình.

Nếu ngay từ đầu, cậu không nuôi bất kì hi vọng gì, có lẽ, thứ tình yêu này đã được chôn sâu xuống phần mộ trái tim.

Nhưng cậu lại không thể làm lại mọi thứ.

Hối hận thì có ích gì, cho dù có tẩy trắng thế nào, cũng không tẩy được mùi Alpha của hắn trên người cậu.

Giống như gông cùm xiềng xích theo cậu suốt cả một đời.

Hắn quá tàn nhẫn, cũng quá cố chấp.

Vì sao còn muốn chơi đùa với tôi trong khi anh đã có hạnh phúc của riêng mình?

Jungkook ảm đạm cúi đầu nhìn bàn tay mình, nhưng cũng không thể nhìn được lâu, du͙© vọиɠ lại bùng lên thiêu đốt lí trí.

Lúc này cậu không muốn thừa nhận, cậu muốn chối bỏ thân phận Omega của mình, nhưng lại không kháng cự được thiên ý của tạo hóa.

Taehyung nghe vài cuộc điện thoại, cũng tạm thời giải quyết ít việc, hắn biết ít nhất một tuần không thể quay lại, cho nên hắn đã lấy cái cớ về quê sau chuyến đi, tuyệt đối không có ai nghi ngờ.

Khi hắn quay trở lại phòng, Jungkook đã tỉnh lại, nhưng không xuống giường, cũng không tìm cách chạy trốn.

Hắn nhìn cậu chật vật kháng cự lại bản năng của mình.

Ngay lúc Taehyung mở cửa ra, mùi Alpha tràn vào phòng khiến cho Jungkook đang đến đỉnh điểm của kì phát tình đưa mắt lên nhìn đầy phòng bị, nhưng bản năng của Omega đã ngửi thấy mùi của hắn, mùi thật sự quen thuộc, vì thế lại vô thức thả lỏng.

Jungkook thở dốc nhìn hắn.

Chất dẫn dụ của Alpha vào thời kì phát tình của Omega có thể coi như là một loại thuốc kí©h thí©ɧ.

Chút lí trí còn sót lại nói với cậu rằng cậu không thể xảy ra bất kì quan hệ gì với hắn, nhưng du͙© vọиɠ lại dụ dỗ cậu rằng người đàn ông này là người đã đánh dấu cậu, trừ hắn ra không ai có thể giúp cậu vượt qua kì phát tình.

Jungkook mơ màng nhìn hắn.

Taehyung híp đôi mắt hẹp dài, gương mặt của cậu ửng đỏ, đôi mắt ngập nước nhìn hắn như mời mọc, cả người cậu vô lực dựa vào thành giường, dáng vẻ mặc người chà đạp, quả thật kiều diễm.

Hắn đóng cửa, bước từng bước dài về phía cậu.

Jungkook vẫn mơ màng nhìn theo hắn.

Du͙© vọиɠ lên tiếng thúc giục cậu bỏ hết lí trí để được thỏa mãn.

Nhưng cậu lại thu người, né tránh hắn.

Không thể bước thêm một bước đi sai lầm nào nữa.

Cậu không muốn vĩnh viễn bị tình yêu này luân hãm, lại không thể thoát ra.

Hắn nâng cằm cậu lên, phát hiện cậu không có lực kháng cự.

"Em biết không, có nhiều chuyện em không thể tự mình quyết định."

Chính tôi cũng không thể quyết định được rất nhiều thứ, cho dù thật sự không muốn, cũng không cách nào vãn hồi.

Cho dù có đau đớn thì thế nào, cũng không giãy dụa thoát ra được khỏi số phận.

Jungkook giống như thanh tỉnh chút ít, cắn răng muốn thoát ra khỏi bàn tay của hắn.

Taehyung âm trầm nhìn hành động của cậu, ngay lúc cậu sắp thoát ra, lại bóp chặt cằm cậu khiến cậu đau đến mức phải há miệng ra, lập tức cúi người xuống.

Phải nói rằng, hắn thực sự hiểu cậu, hiểu đến mức chỉ cần nhìn vào mắt cậu là hắn hiểu được cậu sắp làm gì.

Jungkook bị hắn ép buộc mở miệng, đầu lưỡi cường ngạnh cuốn lấy lưỡi cậu, cùng cậu khiêu vũ một nụ hôn ướŧ áŧ.

Jungkook nhiều lần muốn cắn hắn nhưng hắn không để cho cậu được như ý, càn quấy trong miệng cậu hồi lâu, tới khi lưỡi cậu không còn cảm giác gì nữa, miệng mỏi nhừ mới buông tha.

Taehyung liếʍ môi dưới của cậu.

"Em đừng bao giờ nghĩ tới việc cắn lưỡi lần thứ hai. Mạng sống của em cũng không phải là em muốn quyết định chấm dứt lúc nào cũng được."

Sau đó, cúi người xuống, hơi thở mang đậm mùi của Alpha phả vào tai cậu, giống như bức bách cậu tiếp nhận lấy những hành động thân mật này.

"Jeon Jungkook, em nói tôi phải làm thế nào em mới bằng lòng đây?"

Vai cậu khẽ run, hoang mang nhìn mái tóc hắn.

Cậu muốn hắn hãy buông tha cho cậu, hãy quay lại ngôi nhà của hắn, ngôi nhà có mái ấm hạnh phúc của mình, đừng dằn vặt cậu nữa.

Thế nhưng lại không thể nào nói thành câu, cứ như có gì đó nghẹn lại ép buộc cậu không mở miệng nổi.

Là tình yêu, hay là sự ích kỉ?

"Kim Tướng quân... tôi muốn anh ngay lập tức ra về..."

Taehyung không để cậu nói hết câu, đặt tay lên môi cậu ra hiệu cho cậu im lặng, rồi cúi người xuống cắn lên tuyến thể của cậu một lần nữa, không đánh dấu, nhưng cũng khıêυ khí©h chất dẫn dụ của cậu đạt tới ngưỡng cao nhất, mùi Omega thoáng chốc như được giải phóng lan tràn khắp phòng.

Jungkook trống rỗng nhìn cảnh sắc bên ngoài cửa sổ.

Đây chỉ là một cơn ác mộng dài, chỉ là một cơn ác mộng mà cậu muốn nhanh chóng thoát ra.

Tại sao hết lần này đến lần khác phải tổn thương nhau, trong khi đã sớm trở thành người lạ không chung đường?

Đời này, kiếp này, mãi trầm luân trong hình bóng của một người, lại không thể nói lên lời yêu, cứ như vậy mà qua một đời sao?

Tình yêu của em, trách nhiệm của anh, đã sớm không thể dung hòa.

Anh có bao giờ biết nỗi đau của kẻ luôn sống ở thì quá khứ, khư khư ôm lấy những tháng ngày hạnh phúc ngắn ngủi, thứ hạnh phúc mà ngay từ lúc bắt đầu đã mỏng manh đến mức lập tức vỡ tan.

Anh có biết, khi trái tim đã vỡ thành nghìn mảnh, có vá lại, cũng vẫn chỉ dung chứa một tình yêu đã cũ rách.

Bàn tay Taehyung vỗ về lưng cậu, di chuyển dần xuống dưới.

Jungkook không phản kháng.

Bản năng nói cho cậu biết, cậu không cách nào kháng cự người đàn ông này.

Chút lí trí còn sót lại bị du͙© vọиɠ dấy lên theo từng động tác của hắn.

Jungkook vòng tay ôm cổ hắn, thừa nhận nụ hôn rơi trên môi.

Nếu em đau đớn mà anh vui vẻ, có hề gì, em sẽ theo ý anh.

Mọi người nhớ tui không :> ra Tết tui bận sấp mặt huhu.

Q&A: cảm nhận về sự thỏa hiệp của Jungkook trong chap này trong 1 câu.

Thím nào có cảm nhận đúng dụng ý của tui nhất tui sẽ tặng chương sau, full HD không che nha haha :)))