Chương 18: Hối hận

Jungkook hiểu càng rõ tình trạng cơ thể của mình, cậu lại càng hiểu rõ sự nguy hiểm đang nhấm nuốt mình từng giây từng phút, nhất là khi chất dẫn dụ của Alpha không chỉ chảy trong dòng máu cậu mà còn phủ kín cả căn phòng, nửa áp chế nửa hòa quyện cùng chất dẫn dụ đang xao động trong cơn sóng tình của cậu.

Kim Taehyung ngược lại rất bình tĩnh.

Chất dẫn dụ của cậu như ly nước tràn đang sóng sánh chất men làm bất kì ai cũng phải ngây ngất.

Hắn thấy thật may mắn vì trước kia lúc làʍ t̠ìиɦ, hắn đã ngửi mùi hương nhàn nhạt ở tuyến thể của cậu không biết bao nhiêu lần mới có thể bình tĩnh đôi chút.

Jungkook lảo đảo đứng dậy, nhưng chân tay bủn rủn chưa hồi sức khiến cậu phải chật vật mới đứng dậy được, thậm chí còn phải chống tay lên bàn.

Hắn cao ngạo đứng đó như pho tượng nhìn cậu.

Thừa dịp lí trí còn chưa bị bào mòn, cậu muốn nhanh chóng uống thuốc ức chế để cứu vãn lại tình hình, nhưng cậu biết một khi hắn còn ở đây thì chuyện đó là không có khả năng.

Cảm giác khô nóng quen thuộc dưới thân ngày một rõ rệt, lí trí dần dần nhuyễn vựng như hồ, như có một thế lực bản năng nào đó thúc giục cậu buông bỏ lí trí để nhường chỗ cho du͙© vọиɠ.

Nhưng cậu không thể.

Thứ duy nhất chúng ta còn lại vào giờ khắc này chỉ còn là xa cách.

Luân thường đạo lí vừa trói buộc vừa kìm hãm mối duyên tình vốn chưa thành tên.

Quá khứ chỉ còn là một chấm loang mờ nhạt trên trang giấy úa mòn.

Lại như gió cuồn cuộn trong những ngày trời nổi bão.

Jungkook liếc nhìn hắn, thấy hắn vẫn đứng nguyên nhìn mình, nửa hả hê nửa chế giễu cậu không biết tự lượng sức mình, chợt hiểu ra đời này nhất định không chạy thoát khỏi bàn tay của hắn.

Nếu không yêu cậu, hà cớ gì phải nhẫn tâm với cậu như thế?

Hắn chưa bao giờ thể hiện cảm xúc với cậu, hắn chỉ làm tròn trách nhiệm của người bao dưỡng tình nhân.

Kim Taehyung, chẳng lẽ anh có tính tình của một thiếu gia được chiều chuộng, cái gì đã dùng qua cho dù đã rách nát cũng nhất quyết không muốn nhường cho người khác?

Suy cho cùng, cậu cũng chỉ là một món hàng.

Món hàng để trao đổi lấy tiền của mẹ.

Món hàng phục vụ nhu cầu thể xác cho hắn.

Món hàng bị đá qua đá lại cuối cùng mắc kẹt ở một hố sâu không đáy cùng với bi ai.

Hắn nhìn cậu loạng choạng bước đi, định đỡ cậu nhưng khẳng định là cậu nhất định sẽ đẩy hắn ra, hơn nữa hắn cũng không có ý định làm cho tinh thần cậu thêm hoảng loạn, đối với kì phát tình của cậu không có lợi.

Jungkook cực lực khống chế cơn ngứa ngáy trong lòng, vừa đi vừa cắn mu bàn tay đến rớm máu hòng làm cho mình tỉnh táo, cũng muốn bỏ qua hạ thân đang run rẩy cương cứng và nơi riêng tư đang chảy ra mật dịch.

Dường như trong sách có nói vào kì phát tình đầu tiên của Omega thì sẽ tự động chảy ra dịch thể có tác dụng bôi trơn, hơn nữa còn thúc đẩy ham muốn của cơ thể.

Nếu là Omega khác sẽ cảm thấy vô cùng chờ mong bạn tình cũng sẽ là bạn đời an ủi bản năng của mình, thế nhưng lúc này cậu chỉ cảm thấy nếu lỡ sa chân vào mối quan hệ với hắn một lần nữa, cậu sẽ rơi thẳng xuống bàn chông.

Cậu còn nhớ rõ thuốc ức chế để ở ngăn trên cùng của kệ tủ trong phòng, có điều để bước lên được đến tầng hai là chuyện cỡ nào khó khăn.

Mỗi một bước đi quần lại ma sát với hạ thân đang kêu gào được thỏa mãn, hành động của cậu bây giờ chẳng khác gì đổ thêm dầu vào lửa.

Kim Taehyung đi theo cậu nhưng vẫn giữ một khoảng cách nhất định, ở khoảng cách này hắn có thể nhìn thấy cặp mông cong cong nẩy lên theo từng bước đi, thỉnh thoảng còn mơ hồ nhìn thấy quần bị ướt.

Mĩ cảnh khiến hắn suýt nữa nhào đến ăn sạch cậu.

Nhưng giờ chưa phải lúc.

Jeon Jungkook, chờ em hoàn toàn sa vào bể dục, chờ em trầm luân trong bản năng của mình, đến lúc đó tôi muốn nhìn xem em yêu tôi đến bao nhiêu.

Jungkook xoay người lại nhìn hắn.

Ánh đèn hắt lên gương mặt của cậu, sắc đỏ diễm lệ chưa tiêu tán khiến gương mặt ấy bừng bừng sức sống.

Thế nhưng đôi mắt cậu chất chứa bi ai.

Giống như đôi mắt thỏ ngây thơ cất tiếng than trầm lặng cho nỗi đau của mình lại giống như hàng ngàn mũi kim xuyên qua người hắn để lại lỗ chỗ vết thương chẳng bao giờ lành.

"Kim Tướng quân, như vậy là quá đủ rồi. Lần này tôi muốn nói thẳng với ngài, tôi không muốn gặp lại ngài thêm một lần nào nữa, càng không muốn chúng ta có duyên nợ gì với nhau. Duyên phận của chúng ta... từ khi tôi quyết định tới đây đã chấm dứt rồi. Ngài có thể về được rồi, không tiễn."

Kì thực cậu biết, cả đời này cậu cũng sẽ không quên được hắn.

Dù hắn đã quên, nhưng từ khi còn nhỏ hắn đưa tay kéo cậu lên từ vũng bùn nhơ, đã định sẵn đời này cậu cũng không buông bỏ được người đàn ông này.

Tựa như một nhành hoa rơi xuống mặt hồ tĩnh lặng khuấy động những tháng ngày yên bình.

Đón chờ giông bão.

Nếu năm đó cậu không gặp lại hắn, có lẽ hắn chỉ là một hồi ức nho nhỏ mà cậu nắm kín trong lòng bàn tay, không ai biết, cũng chẳng bao giờ mở ra.

Nhưng cậu đã gặp hắn.

Jungkook chưa bao giờ hối hận về việc mình làm. Cậu chỉ nuối tiếc những năm tháng qua cậu đã dìm tình yêu của mình xuống tận cùng của tuyệt vọng.

Ngay từ đầu hi vọng đã khô cằn rồi héo úa.

Cậu lại chẳng hề biết người đàn ông này có suy nghĩ như vậy không.

Bởi cậu cho rằng hắn không hề có tình cảm với mình, cậu chỉ là con búp bê đã hỏng trên tay hắn.

Cũng chẳng thể trách Kim Taehyung. Từ nhỏ hắn đã sống xa bố mẹ, lớn lên một chút thì lăn lộn trên sân tập và chiến trường, ngày này qua tháng khác chỉ giao tiếp với phần lớn Alpha, hắn cũng chẳng biết biểu lộ tình cảm của mình.

Ví dụ như lúc này, nam chính Alpha trong cuốn tiểu thuyết đang thịnh hành sẽ nói: "Không, duyên phận của chúng ta sẽ không bao giờ kết thúc như vậy. Tôi sẽ không buông tha cho em, cả đời này cũng không!", rồi kéo vào trong phòng ba ba ba đến lúc nào nam chính Omega phải thở dốc cầu xin mới thỏa mãn kéo ra chỗ khác làm tiếp.

Đáng tiếc là hắn không đọc qua mấy quyển tiểu thuyết đó, lại chẳng hề nghĩ đến hình tượng Tướng quân anh dũng vô song có thể lợi dụng được, hắn chỉ bắt lấy trọng điểm, duyên phận đã không còn.

Ha, nực cười.

Duyên phận của chúng ta có thể để em nói hết là hết sao?

Em quá coi thường đất diễn của tôi rồi đấy.

Hắn nhếch miệng nhìn cậu, khóe miệng cong cong dường như đang cười.

"Được, tôi sẽ về."

Sau đó quay lưng đi thẳng.

Jungkook thấy hành động của hắn có phần kì lạ, nhưng cậu chẳng thể lí giải được.

Cơn sóng tình dồn dập xô cậu vào mảnh đất của du͙© vọиɠ.

Cậu lấy hết sức lực mình có chạy lên tầng, lần theo vị trí quen thuộc chìa khóa cửa phòng, khóa kĩ rồi lảo đảo nuốt từng viên thuốc.

Bình thường theo chỉ định của bác sĩ chỉ cần uống hai viên, nhưng cậu làm liều uống gấp đôi liều lượng.

Jungkook ngây thơ nghĩ rằng, chỉ cần chờ cơn phát tình giảm bớt, rồi đến bệnh viện, rồi mọi chuyện sẽ ổn thôi...

Cậu ôm theo suy nghĩ như vậy từ từ mất đi ý thức.

Lại nói Kim Taehyung kì thực không rời đi mà chỉ đứng ở cửa trong chốc lát.

Hắn muốn xác định xem mùi của cậu đã phát tán ra khắp nơi chưa, nếu cần thì hắn có thể sai người rải nước hoa Beta khắp khu nhà tới khi nào đưa được cậu ra khỏi đây.

Thực tế là hắn không thích nghe theo sự sai bảo của người khác. Nhưng vừa nãy hắn lập tức rời đi theo ý cậu là có nguyên do.

Hắn muốn chờ cậu tự rơi vào bẫy.

Chất dẫn dụ của cậu càng nồng, kì phát tình càng sớm bùng nổ.

Hắn muốn cậu bị du͙© vọиɠ nguyên thủy thiêu đốt, cậu sẽ không kháng cự được, rồi hắn sẽ nhanh chóng buộc cậu được bên mình.

Cả hai đều không nhận ra rằng suy nghĩ của mình ngay từ khi nảy mầm đã gieo nhầm chỗ.

Vì thế, khi hắn vào tìm cậu, phát hiện cửa khoá, lại cảm giác rằng đáng lẽ chất dẫn dụ của cậu phải nồng hơn thì giờ lại không có quy luật nhẹ nhàng phủ khắp căn nhà.

"Jungkook? Jeon Jungkook? Em trả lời đi nếu không tôi sẽ phá cửa!"

"Jungkook!?"

Hắn chẳng do dự lùi ra sau một chút, rồi dùng sức mạnh từng dùng trên chiến trường đánh bại kẻ thù đạp tung cửa.

Nhìn thấy Jungkook đang nằm trên sàn nhà, trái tim đang phập phồng những mối lo của hắn thoáng chút bình tĩnh.

Chí ít cậu không chạy ra ngoài, nếu cậu chạy ra ngoài với tình trạng này, chẳng biết đám Alpha không có ý tốt sẽ làm gì cậu.

Thực ra hắn lo thừa, với một đội toàn là lính đặc vụ tinh nhuệ đứng canh ở ngoài, cậu muốn thoát cũng khó.

Khi hắn đến gần, thấy hơi thở mỏng manh của cậu và lọ thuốc đề tên nhãn hiệu gì đó nhưng chắc chắn là thuốc ức chế, trái tim hắn lại như bị thứ gì đó đè nặng.

Hắn hối hận mình đã ra ngoài.

Hắn không muốn cậu nghĩ rằng mối quan hệ của họ chỉ dừng lại ở thể xác, nhưng lại không biết làm thế nào.

Giống như mò mẫm tìm đường ra trong một ngõ hẻm sâu hun hút.

Taehyung lập tức bế cậu lên, dù mất ý thức nhưng dường như cậu vẫn mẫn cảm với chất dẫn dụ, được bao bọc trong mùi hương của hắn làm cậu cảm thấy an toàn, nhích nhích lại gần hắn.

Hắn ra hiệu cho đám người canh giữ ẩn nấp quanh nhà rút lui, cũng dặn họ làm theo như kế hoạch tìm người phao tin Wang Kyeol bị bắt, Jungkook bị đưa đi điều tra để tránh đám hàng xóm nhiều chuyện bàn tán.

Người trên tay hắn chẳng hề nặng, vậy mà hắn lại cảm thấy như đang ôm cả sinh mệnh của mình.

Taehyung chẳng muốn cho bất kì ai ngửi thấy hương thơm của cậu, vì thế trước khi ôm cậu ra khỏi phòng đã vẩy nguyên một lọ nước hoa Beta lên chiếc áo khoác dày bịch, đám quân đặc vụ vẫn chắc mẩm cậu là một Beta.

Thế nhưng Tướng quân à, sao ngài lại ôm người ta thân mật thế kia, không phải là nên đọc quyết định triệu tập rồi giải về sao? Sao chúng tôi cảm thấy cái dáng này như thể người yêu vậy!?

Kim Tướng quân chẳng cần biết người ta nghĩ gì, đem cậu lên xe rồi tự mình lái xe đi.

Chào mọi người, chúc mừng năm mới tuy hơi muộn ^^ chúc mọi người luôn may mắn và thành công trong năm mới, đặc biệt là vẫn yêu thương tui và những đứa con tinh thần của tui nữa :))

Giải thích chút: vì sao tui lại kéo dài trước H? Vì tui không muốn biến truyện này thành H văn! Nếu nhào đến mà mần thịt nhau thì thứ tình cảm sâu đậm bao nhiêu chương sẽ đổ sông đổ bể cả. Chí ít tui muốn tình cảm và lí trí đều cố chấp, vầy mới thú 😁