Chương 8

“Anh đâu có!” Bùi Dục Uyên nghe xong thì lập tức kêu oan.

“Anh có có có!!! Cách đây hai ngày!” Cái miệng nhỏ chu lên, làm bộ muốn khóc.

“Cô ta nói bậy đó!” Bùi Dục Uyên nhẹ giọng dỗ dành: “Bữa cơm Tây dưới ánh nến lần trước là cái quái gì? Bởi vì bộ phận thời trang của công ty chúng ta hợp tác với cô ta, cho nên mới ăn cơm chung, huống chi ở đó còn rất nhiều nhân viên…”

“Thật, thật vậy chăng?” Cô ngước đôi mắt sưng húp lên nhìn anh.

“Anh thề.” Bùi Dục Uyên giơ tay, nhẹ nhàng lau nước mắt trên mặt cô rồi trịnh trọng nói.

“Nhưng mà…” Lý Tinh La tủi thân mà dụi vào cổ anh.

“Sao nào? Còn lo lắng cái gì?”

Lý Tinh La mím môi, do dự một lát: “Vậy anh… hôn người ta…” Theo sau là giọng điệu dinh dính.

Bùi Dục Uyên nhìn cô, trong mắt đều là ý cười. Nhìn đi, cô gái nhỏ của anh dễ dỗ thật.

Lý Tinh La lặng lẽ ngẩng đầu nhìn anh, thấy anh không nhúc nhích thì bĩu môi, biểu cảm siêu đáng thương: “Anh hôn người ta một cái đi!”

Bùi Dục Uyên bật cười hôn lên trán cô, thấy cô không phản ứng nên nhoài người đến gần hôn lên khuôn mặt, sau đó cúi đầu đi hôn lên cái miệng nhỏ nhắn: “Bây giờ vui chưa? Hửm?” Âm cuối trầm thấp, đầy từ tính, nhưng lại nhẹ nhàng cưng chiều.

Lý Tinh La không chịu nổi anh như vậy. Tông giọng quá là trêu người, phạm quy rồi! Cô ôm chặt bờ eo của anh, đầu nhỏ dựa vào ngực anh.

Bùi Dục Uyên sờ sờ đầu cô, giống y chang một bé thỏ: “Được rồi, mau đứng lên đi,đừng để bị cảm.”

“Tê chân…”

Sau khi Bùi Dục Uyên trấn an Lý Tinh La xong, cô tỏ vẻ mình không có việc gì, bảo anh có thể đi ra ngoài. Nhưng Bùi Dục Uyên chỉ cười mờ ám với cô.



Ây da, anh muốn làm gì thế? Người ta muốn tắm rửa mà!

“Không cần nghĩ nhiều, anh tắm ở phòng sát bên.”

“…”

Đầu óc rốt cuộc cũng quay về. Lý Tinh La xoa chính gương mặt đỏ ửng, nhìn bản thân trong gương, vui vẻ làm mặt quỷ, nhưng rất nhanh đã bình tĩnh lại.

Căn cứ vào trực giác của phụ nữ, Lý Tinh La cảm thấy Đoạn Vũ Kỳ sẽ không dễ dàng buông tay. Dù sao cũng có một khoảng thời gian với Bùi Dục Uyên, bất kể thế nào vẫn có chút tình cảm. Nếu không, sao Bùi Dục Uyên có thể để cô ta làm người mẫu trang bìa của tạp chí nước Pháp?

Ai biết tương lai cô ta sẽ liều mình thế nào? Cô khó mà khống chế được thủ đoạn của người phụ nữ này, chẳng lẽ cô phải một mình đối mặt với cô ta? Không đâu, cô hiểu rõ Bùi Dục Uyên. Vừa nãy cô quậy một trận, chắc chắn ấn tượng về Đoạn Vũ Kỳ ở trong anh sẽ xấu đi, xem ra anh vẫn còn quan tâm đến mình, trong lòng cô mừng thầm. Đến lúc đó, cô không cần ra ngựa mà Đoạn Vũ Kỳ cũng chẳng nhảy nhót được bao lâu.

Bùi Dục Uyên là cái bánh bao thơm ngon, sau này không chỉ có một “Đoạn Vũ Kỳ”, Lý Tinh La hiểu rất rõ. Cho nên việc cô làm là ngó lơ với loại phụ nữ như vậy.

Về phần Đoạn Vũ Kỳ hôm nay, ngại ghê, người khó chịu chắc chắn là cô ta rồi.

Lý Tinh La tắm và sấy tóc xong, lúc bước ra ngoài thì Bùi Dục Uyên vẫn chưa về phòng.

Hả? Người đâu?

Cô cầm ly sữa bò, mang dép lê hình con thỏ đi đến phòng làm việc.

“Kéo dài quá nhiều thời gian, tôi không có hứng thú chơi với bọn họ, muộn nhất là cuối tuần, tôi muốn xem kết quả thu mua…” Lý Tinh La đi đến cửa thì mơ hồ nghe được Bùi Dục Uyên đang gọi điện thoại.

Ồ, còn làm việc… Anh thật là vất vả… Lúc cô đang đứng ở cửa đau lòng cho anh thì cửa được mở ra từ bên trong…

“Tôi đã yêu cầu bộ phận kế hoạch sửa lại phương án, ngày mai là có thể xem.” Một tay Bùi Dục Uyên cầm điện thoại, tay kia nhẹ nhàng kéo cô vào.

Nhìn thấy Bùi Dục Uyên mặc đồ ngủ đôi hình con thỏ mà mình đã mua cho thì Lý Tinh La bật cười ngây ngốc.



Bùi Dục Uyên nhướng mày.

Anh ngồi vào chiếc ghế văn phòng, một tay không biết đang gõ gì trên máy tính. Cô gái nhỏ hoàn toàn bị mê hoặc bởi bộ dáng nghiêm túc làm việc của anh.

Đàn ông tập trung làm việc cực kỳ đẹp trai!

“Ừ, đừng xen vào bên đó, cứ để mặc bọn họ.”

“Được, cứ vậy đi.” Bùi Dục Uyên cúp điện thoại, nhưng mắt nhìn máy tính, tay gõ phím: “Sao em còn chưa đi ngủ?”

Lý Tinh La đặt ly sữa lên bàn: “Em thấy anh chưa về phòng, đoán chắc là anh đang làm việc, nên em mang sữa đến cho anh nè.”

Nhắc đến sữa bò, Bùi Dục Uyên lại thấy có chút đau đầu.

Cô gái nhỏ rất thích uống, tối nào cũng quấn lấy anh, đòi anh uống chung, nói là có tác dụng giúp ngủ ngon và khỏe mạnh gì đó, hầu như mỗi ngày đều nhắc anh, kể cả anh đi công tác, cô cũng không quên. Anh không phủ nhận công dụng, nhưng anh thật sự không có hứng thú với đồ uống của trẻ con.

Anh hết cách với vật nhỏ này rồi, cứ mỗi lần muốn từ chối là cô sẽ nhìn anh bằng đôi mắt ướt dầm dề, bộ dáng vô cùng tủi thân: “Anh không uống thật sao?”

Bùi Dục Uyên không thể nhẫn tâm từ chối cô, kết quả là…

Sau khi gửi xong gửi đi lệnh công tác, Bùi Dục Uyên đóng máy tính lại rồi nhìn ly sữa bò, buồn rầu.

“Em đi trước ngủ, chút nữa anh vào.” Bùi Dục Uyên mỉm cười.

Lý Tinh La bĩu môi, xoắn xuýt tay, trên mặt viết: “Em không vui”: “Anh nói tối nay ngủ cùng người ta mà…”

Bùi Dục Uyên bật cười, kéo cô vào trong lòng, áp trán chống gò má của cô, tông giọng trầm thấp: “Bé cưng, em muốn anh thế nào đây?”

“Thì uống sữa bò xong, đi ngủ ngủ…” Lý Tinh La đỏ mặt không dám nhìn anh.