Chương 7

Lý Tinh La thừa nhận không cay không vui, nhưng bình thường Bùi Dục Uyên không có biểu hiện đặc biệt ghét ớt… Thỉnh thoảng anh cũng có ăn!

Nếu nấu cơm ở nhà, cô vẫn phối hợp cân đối. Còn nếu ăn ngoài thì Bùi Dục Uyên chưa bao giờ từ chối yêu cầu của cô.

Lý Tinh La cố vùng vẫy để tự cứu bản thân, nhưng sau khi ngẫm lại mọi thứ, cô ứa cả nước mắt, không thể nào!

Bùi Dục Uyên thật sự không ăn cay được.

Anh Bùi giấu kỹ thật đấy! Không ăn được thì nói không được, thế mà ngại ngùng không nói, em đâu có cười nhạo anh. Nói ra để mọi người cùng nhau tìm cách giải quyết chứ.

Điều đặc biệt là vẻ mặt của anh cực kỳ bình tĩnh, nhưng sau lưng lại lén uống sạch nước trà và nước mơ chua.

Làm sao để phá vỡ bí mật này đây? Tự nhiên cô cảm thấy anh có chút đáng yêu.

Tuy nhiên, nếu một người đàn ông không thể ăn cay, nhưng không nói cho bạn biết, trái lại còn sẵn sàng ăn cùng bạn, thật là thân mật! Vì thế cô có thể hiểu rằng Bùi Dục Uyên vẫn có chút gì đó quan tâm đến cô phải không?

Bây giờ cô tràn đầy tự trách, sao bây giờ cô mới biết anh không ăn cay được? Còn hại anh ăn lâu đến thế! Anh không nói, cứ luôn ga lăng chăm sóc khẩu vị của cô… Anh, anh, anh thiệt tình… Cô cảm thấy mình thật quá đáng.

“Em sao vậy?” Bùi Dục Uyên nói chuyện điện thoại xong thì bắt gặp cô rầu rĩ không vui, chẳng phải khi nãy còn ăn uống no nê giống chú mèo lười à? Đi vệ sinh xong lại biến thành thế này?

“Không có gì đâu.” Lý Tinh La gục đầu, lôi kéo cánh tay anh: “Đi thôi.” Sau này đừng đến đây nữa.

Lý Tinh La là một người tương đối cứng đầu, một khi nhận định việc gì đó thì sẽ rất khó để buông bỏ, chẳng hạn như Bùi Dục Uyên. Ý thức được “Bùi Dục Uyên không thể ăn cay”, nó vừa xuất hiện đã quanh quẩn trong tâm trí, lúc nào cũng nhắc nhở cô, điều này làm cô rất hổ thẹn, cũng như tự trách. Cô thậm chí còn cho rằng bản thân đang thổi phồng tình yêu mình dành cho anh.

Bùi Dục Uyên nhìn đỉnh đầu của cô, tự hỏi tại sao cô đột nhiên không vui. Lúc anh nắm tay Lý Tinh bước ra ngoài thì thoáng thấy Đoạn Vũ Kỳ đứng ở một góc nhìn anh cười nhếch môi.

Dường như anh đã hiểu ra mọi chuyện.

Lý Tinh La làm bộ không thấy cô ta, nhưng cơn tức giận đè nén trong lòng lần nữa được châm ngòi. Chết tiệt, cô còn ở đây nè! Cô ta dám đá lông nheo với khoai môn trước mắt cô.

Đoạn Vũ Kỳ à, cô thật sự làm tôi kinh tởm.

Cô cúi thấp đầu, đại não nhanh chóng hoạt động, trong mắt lóe lên sự tính toán. Nếu như những suy luận vừa rồi của cô là đúng thì… Đoạn Vũ Kỳ, ngại quá, cô chọc tôi, tôi có thù tất báo.

Bùi Dục Uyên nhíu mày, nhìn người bên cạnh không vui vẻ gì.

Đây là lần đầu tiên anh cảm thấy khó chịu với người tình trước của mình.

Tính tình của cô gái nhỏ đơn thuần, không biết vừa rồi Đoạn Vũ Kỳ đã nói gì với cô. Anh sợ cô chịu đựng, hơn hết là sợ cô hiểu lầm, vì vậy suốt đường về, hai người không thoải mái như lúc đến, ai cũng có tâm sự nặng nề.

Yên lặng đi vào thang máy.

Vẻ mặt của Bùi Dục Uyên không chút thay đổi, một tay đút vào trong túi, một tay buông thõng xuống bắp đùi. Nắm rồi thả rồi lại siết chặt.



Lý Tinh La đứng bên cạnh, ngón tay trắng nõn xoắn suýt một chỗ, sắc mặt uể oải. Thật ra, cô cảm thấy mình nên biểu hiện thảm hơn nữa.

“Ngây ngẩn gì đó?” Bùi Dục Uyên vỗ nhẹ vào hông của cô, nhìn thấy bàn tay xoắn đến nổi trắng bệch.

“Không khỏe à?” Anh vừa nắm tay cô ra khỏi thang máy vừa cau mày hỏi.

Lý Tinh La miễn cưỡng cười: “Dạ…”

Bây giờ anh khá là bực bội, lâu lắm rồi mới có cảm giác như vậy. Cô gái nhỏ luôn dính lấy anh, hầu như không giấu anh thứ gì, chớ nói chi là gượng cười với anh như hôm nay, ngụy trang cái gì không biết?

Loại cảm giác này giống như con của mình bị người khác bắt nạt. Bản thân chưa được cô tin tưởng nên cô thà đau lòng một mình.

Anh thật sự rất khó chịu.

Vừa vào cửa, Lý Tinh La đã mở lời trước: “Em… Em mệt nên đi tắm trước.”

Bùi Dục Uyên nhìn theo bóng lưng của cô: “Ừ.”

Lý Tinh La nghe thấy câu trả lời thì cơ thể cứng đờ lại, sau đó ủ rũ đi đến phòng tắm.

Eo ôi, chỉ một tiếng ừ thôi à? Không vui xíu nào.

“Cạch.” Cánh cửa đóng lại.

Bùi Dục Uyên bực bội quăng tây trang sang một bên. Lúc ăn cơm vẫn còn đang yên đang lành, sao tự nhiên cô buồn bã vậy? Rốt cuộc Đoạn Vũ Kỳ đã nói gì với cô?

Không phải không phải! Bùi Dục Uyên nhéo mi tâm, anh cảm thấy tâm trạng của mình lúc này vô cùng kỳ lạ. Đoạn Vũ Kỳ nói với cô thì đã sao? Mình cần gì bực bội? Bùi Dục Uyên cố gắng tẩy não: “Mình không bực, mình đang rất bình tĩnh.”

Nhưng thực tế thì sếp Bùi của chúng ta đang rất phiền não.

Bùi Dục Uyên ngồi trên ghế sô pha đổi lâu mà Lý Tinh La vẫn chưa tắm xong, thế là anh quyết định đi vào phòng làm việc lấy điếu thuốc. Bởi vì cô gái nhỏ yếu đuối, không ngửi được mùi thuốc lá nên lâu lắm rồi anh không hút.

Không ngờ lúc đi ngang qua phòng tắm lại nghe được cô tủi thân đè nén tiếng khóc nức nở. Cô còn rất thông minh, mở vòi sen để giấu đi âm thanh…

“Két!” Bùi Dục Uyên kéo cửa phòng tắm ra thì sững sờ.

Lý Tinh La ngẩng đầu, nhìn chằm chằm anh bằng đôi mắt đầy nước.

Nghe thấy tiếng khóc ẩn nhẫn của cô, lúc ấy anh cứ lúng ta lúng túng, nhưng lại vô cùng đau lòng, cho nên anh không hề suy nghĩ mà đã mở cửa bước vào.

Lập tức nhìn thấy cô bé đáng thương ngồi sụp trong góc nhà tắm, ôm đầu gối khóc thầm.

“Xảy ra chuyện gì vậy?” Bùi Dục Uyên bước nhanh đến chỗ cô, ngồi xổm xuống, một tay ôm lấy cô, một tay nâng khuôn mặt nhỏ nhắn lên.



Lý Tinh La vừa trông thấy anh thì những giọt nước mắt đang kìm nén bỗng trào ra dữ dội. Nước mắt tựa như hạt châu ào ạt rơi xuống.

“Hức…Anh…”

Bùi Dục Uyên ôm cô vào lòng, trong lòng lo lắng không thôi, nhưng giọng điệu lại rất dịu dàng: “Ngoan, có chuyện gì? Nói anh nghe xem.”

Lý Tinh La vùi đầu vào l*иg ngực của anh, giọng nói buồn bã, nồng đậm giọng mũi: “Đoạn Vũ Kỳ nói… Nói anh… Không thể ăn cay… Hu hu hu.”

Quả nhiên có liên quan đến người phụ nữ này.

Cơ mà… Anh không ăn cay được thì sao cô lại khóc đến nông nỗi này?

“Ngoan nha, đừng khóc nữa, anh ăn được hay không thì đâu có phải nguyên nhân, khóc cái gì mà khóc?”

Mặc dù đã sớm đoán được, nhưng ngay lúc này nghe chính miệng anh thừa nhận, cô vẫn vô cùng khó chịu.

Giọng điệu của người trong lòng rất tủi thân: “Đoạn Vũ Kỳ hiểu anh hơn em… Anh, anh không ăn được cay, nhưng em lại không biết… Em thật không hiểu chuyện, mỗi lần đi ăn còn để anh ăn… Hức… Cô ấy chu đáo hơn em… Xinh đẹp hơn em… Hôm nay em thấy hai người liếc mắt đưa tình… Hức… Có phải anh sẽ lập tức đi tìm cô ấy… Rồi không cần em nữa đúng không? Hu hu hu…”

Vốn dĩ chỉ là giả vờ đau lòng, nhưng không ngờ đến, sự tự trách trong lòng thật sự ép cô thở không nổi, cực kỳ khó chịu.

Khúc đầu Bùi Dục Uyên nghe còn thấy buồn cười, giống y chang một đứa trẻ, nhưng khúc sau sao lại biến thành liếc mắt đưa tình rồi?

“Đồ ngốc, cô ta nói gì em cũng tin à?” Bùi Dục Uyên kiên nhẫn giải thích: “Anh ăn cay được.” Anh cố gắng bắt chước âm mũi của cô: “Chỉ là anh không thích lắm, nhưng có thể tạm chấp nhận, hơn nữa trong bữa anh cũng có ăn ớt đó, em nghĩ xem có phải hay không?” Sếp Bùi chưa bao giờ hạ thấp giá trị của bản thân để nói lời xin lỗi, đây là lần đầu tiên anh cẩn thận dỗ dành một người phụ nữ, thậm chí không hề cảm thấy sốt ruột.

Người trong lòng dừng khóc vài giây, cẩn thận nhớ lại.

Bùi Dục Uyên thừa dịp cô đang mê man, tiếp tục tiến lên: “Vả lại ăn ớt có rất nhiều lợi ích, em thích ăn, anh cũng ăn bình thường mà đúng không?”

Hình như tất cả đều đúng…

“Nhưng Đoạn Vũ Kỳ…” Cô vừa nói vừa muốn khóc.

Bùi Dục Uyên vội vàng ngắt lời: “Chỗ đó có gì để liếc mắt đưa tình? A La của chúng ta vừa hiểu chuyện vừa xinh đẹp dịu dàng thế kia. Khi đó, anh không nhìn thấy cô ta…”

Nói điêu!!!

Cô gái nhỏ yên lặng, cô thích cách anh dỗ dành mình.

“Nói anh biết, cô ta nói gì với em?”

“Cô ấy nói anh cảm thấy nhà hàng lẩu không xứng với địa vị cao quý của cô ấy, nên đã mời cô ấy đi ăn cơm Tây dưới ánh nến…” Lý Tinh La nói bừa, nửa thật nửa giả.

[1] Khoai môn (芋圆 – Yù yuán) đọc giống với Dục Uyên (昱渊- Yù yuān) tên của nam chính.