Chương 9

Bùi Dục Uyên nghiêng đầu, ngậm lấy vành tai đầy đặn và ngọt ngào của cô.

Bầu không khí lập tức ái muội.

“Hửm?” Anh cố ý thổi hơi vào tai cô, cho đến khi cô gái nhỏ rụt người lại thì anh mới hài lòng, sau đó trả lời: “Được.”

Anh cầm ly sữa bò lên, uống một cách từ tốn, chỉ một lát sau đã nhìn thấy đáy.

Lý Tinh La cười tủm tỉm nhìn anh, mới chuẩn bị đứng dậy thì tay của Bùi Dục Uyên giữ chặt gáy cô, chuẩn xác ngậm lấy đôi môi ướŧ áŧ rồi đổ sữa vào trong miệng.

“Ưmm… Cái gì thế này!!! Anh chơi ăn gian.” Lý Tinh La dùng đôi tay bé nhỏ giãy giụa đẩy anh ra, nhưng người nào đó vẫn không nhúc nhích.

Bởi vì nuốt không kịp nên dòng sữa trắng đυ.c từ từ chảy xuống khỏi khóe miệng, cho đến chui vào trong bầu ngực của cô, thấm ướt cả lớp vải bao bọc mềm. Sữa trong miệng đã cạn từ lâu, nhưng hai người vẫn còn ôm hôn.

Bàn tay dày rộng rong ruổi trên cơ thể mềm mại, trêu chọc khắp nơi, hai chiếc lưỡi truy đuổi lẫn nhau, rất lâu sau mới lưu luyến tách ra.

Đôi môi của Lý Tinh La đỏ bừng, ánh mắt mê ly, cô thở hổn hển, l*иg ngực phập phồng lên xuống.

Bùi Dục Uyên nhìn cái nơi bị sữa bò thấm ướt, hơi thở càng trở nên nặng nề, thế là lập tức bế thốc cô, tay còn lại vén váy ngủ lên, đẩy máy tính và văn kiện trên bàn sang một bên, để cô nằm xuống…

Sự lạnh lẽo của chiếc bàn làm Lý Tinh La khó chịu, cô muốn xoay người sang chỗ khác, muốn được ôm nhưng bị Bùi Dục Uyên ghì lại.

“Ngoan…” Anh dỗ dành.

Có lẽ do mới tắm xong, toàn thân cô gái nhỏ hồng hào mịn màng, còn vươn cả hơi nước, thật là ngon miệng. Những cái hôn vụn vặt từ sau cổ thẳng xuống hông.

“Ưmm… a a ứ…”

Cách qυầи ɭóŧ, Bùi Dục Uyên ấn vừa phải vào miệng hang, vừa xoay vòng vừa xoa. Bởi vì cách một lớp vải, càng kí©h thí©ɧ lại càng bí ẩn. Bàn tay còn lại cũng xốc váy ngủ lên, chậm rãi chui vào nắn bóp ngọn núi tuyết trắng, ngón tay với khớp xương rõ ràng mạnh bạo vân vê đóa mai hồng.

“Sao không mặc đồ lót…” Bùi Dục Uyên đưa một ngón tay tiến vào hoa cốc sâu thẳm và tìm kiếm khắp nơi: “Hửm?”

Lý Tinh La cắn môi dưới, giọng nói run rẩy: “Em, anh, anh nói…”

Ngón tay đầy vết chai khuấy đảo bên trong: “Sao cơ? Anh đã nói gì nhỉ?” Nói xong, anh lại đút thêm một ngón nữa.

Lý Tinh La kêu lên: “Chính anh nói… Muốn người ta nghe lời mà…”

Đúng là người xấu, chính mình nói mà cũng không nhớ.

Bùi Dục Uyên yêu chết cái dáng vẻ thuần khiết vô tội và quyến rũ này của cô: “Ừ, ngoan quá.” Anh cúi người, môi lưỡi giao hoà.

Lý Tinh La ghét tư thế này, bởi vì cô không thể ôm lấy anh. Cho nên bây giờ chỉ có thể truy đuổi đến cùng chiếc lưỡi linh hoạt trong miệng.

Một lúc sau, hai người mới tách ra, mang theo cả sợi chỉ bạc dài, vô cùng da^ʍ mĩ.

Váy ngủ đã nằm trên thắt lưng, làn da mỏng manh trắng sữa làm Bùi Dục Uyên mê mệt, những ngón tay tɧác ɭoạи trong cơ thể cô cũng không biết từ khi nào đã biến thành ba ngón, tốc độ càng lúc càng nhanh, cộng thêm người đàn ông cứ mạnh bạo trêu chọc hạt đậu đỏ bên ngoài. Mỗi lần đi vào đều cọ sát điểm này, lúc lui ra lại đè thật mạnh.

Lý Tinh La chịu không nổi, đôi tay bám lấy cạnh của chiếc bàn gỗ: “A… Đừng mà… Em chịu không nổi…Ưmmm”

Bùi Dục Uyên cúi đầu hôn cô: “Chút xíu này đã chịu không nổi… Vậy lát nữa phải làm sao bây giờ…” Nói xong, động tác tay đột nhiên nhanh hơn, thọc vào rút ra ở nơi mẫn cảm, xoa bóp đùa bỡn.

“Aaa…Không…” Lý Tinh La bị đánh úp nên trở tay không kịp: “Hah…A…” Ngón tay ngọc ngà cáu chặt bàn gỗ, cô chưa kịp phản ứng thì cơ thể đã đi trước một bước, run rẩy rồi trào ra mật hoa.

Cơn kɧoáı ©ảʍ đến vừa nhanh lại vừa dữ dội. Theo sau đó là chùm ánh sáng loé lên trong đầu, cô yếu ớt nằm ì trên bàn.



Lòng bàn tay to rộng dính đầy chất lỏng nhớp nháp, đường đi cũng đã đủ ấm và bôi trơn. Bùi Dục Uyên chậm rãi rút ngón tay ra.

Động nhỏ vừa nãy còn căng đầy, cảm nhận được anh đang rời đi, không tự chủ được mà từ từ siết chặt, như muốn giữ lấy anh, cho đến khi ngón tay hoàn toàn rời khỏi, miệng hang không cam lòng khép lại.

Lý Tinh La vặn vẹo thân mình. Rõ ràng là mới lêи đỉиɦ, cũng biết tại sao lúc này cơ thể vô cùng trống rỗng, từ sâu thẳm trào dâng cơn ngứa ngáy không tên.

“Dục Uyên…” Cô yêu kiều gọi.

Bùi Dục Uyên nhẫn nhịn, mồ hôi lấm tấm trên lưng và trán. Giữa hai chân phồng lên một cục, phô bày ra sự vội vàng của anh, nhưng anh vẫn giữ dáng vẻ từ tốn, tiến đến gần hai quả đào, ái muội cọ xát.

“Em muốn không?”

Cô nâng bờ mông trắng nõn lên: “Ưmm… Cho em đi…”

Lý Tinh La không bao giờ kiềm nén khi nói chuyện tìиɧ ɖu͙©.

“Nghe anh nhé?”

”Em nghe mà…” Đã sớm nghe anh rồi.

Nghe vậy, du͙© vọиɠ trong mắt Bùi Dục Uyên càng trở nên mãnh liệt.

Lát nữa cô đừng hòng cầu xin sự thương xót.

Anh nhanh chóng lôi cái thứ to lớn nóng hổi ra, đỡ lấy nó rồi quệt chút mật hoa ở cửa, sau đó tìm được hang động, chầm chậm tiến vào dứt khoát.

“A…” Thứ đó vừa to vừa cứng, Lý Tinh La chịu không được.

Các nếp uốn trong hang bị thân gậy nghiền nát, vật đó cứ thế tiến về phía trước, dường như muốn tiến thẳng vào hoa tâm. Khi anh vừa cho vào, lỗ nhỏ càng siết chặt hơn, cuối cùng cắи ʍút̼ thanh sắt nóng hổi, đến mức khó mà di chuyển.

Khuôn mặt Bùi Dục Uyên hiện lên vẻ căng thẳng, bất kể màn dạo đầu có thể nào thì cô vẫn luôn chặt chẽ như vậy: “Ngoan… Bé cưng thả lỏng… Em chặt quá…” Anh tiếp tục tiến về trước, cúi xuống tấm lưng mịn màng của cô, hai tay ôm chặt vòng eo nhỏ nhắn, chậm rãi ra vào trong cơ thể cô, từng chút một, không hề mạnh bạo, dịu dàng nhưng bá đạo, làm cô dần được thả lỏng.

Cảm nhận được l*иg ngực ấm áp nóng bỏng, cuối cùng Lý Tinh La cũng có cảm giác an toàn.

“Ưm… A… Hứ…ừmm.” Kɧoáı ©ảʍ từ từ tích tụ trong cơ thể, lối đi tiết ra nhiều mật hoa, cô thoải mái ngâm nga.

Đường đi trơn tru nên động tác của Bùi Dục Uyên càng thêm phóng khoáng, lực dưới thân dần đà mạnh hơn, cho đến khi mất hút bên trong.

“Hự… Sâu quá…” Tư thế này cho phép người đàn ông tiến vào sâu nhất, cô rất thích nhưng trong lòng vẫn run sợ: “A… Đừng vậy…”

Bùi Dục Uyên hôn cần cổ cô: “Em thích…” Ngoài miệng lời nói dịu dàng, nhưng dưới thân lại hung hăng chạm vào hoa tâm. Lý Tinh La cảm nhận được cơn đau râm rỉ ở nơi sâu thẳm của bụng dưới, bỗng nhiên mất kiểm soát co rúm lại.

Búi Dục Uyên nhíu đôi lông mày tuấn tú, phần thân ở ngoài lối đi bị hàng ngàn cái miệng nhỏ hung hăng hút lấy, kɧoáı ©ảʍ tê dại từ trong xương cốt lập tức dâng trào, lan ra toàn thân. Anh đứng phắc dậy, đôi tay báu vào hai bên hông trắng noãn, anh lui chiếc bàn ủi nóng hổi ra ngoài một chút, chỉ để lại đầu nấm ở chỗ nông, trong khoảnh khắc thúc thẳng về trước, không chút thương xuyên qua sự giam cầm của lớp thịt mềm mại trong vách tường hoa, lút cán với hoa tâm mảnh mai.

“A… Áaa… Ư… Chậm, chậm lại… Căng quáa…” Đôi môi đỏ mọng của Lý Tinh La nhếch lên, giống như con thú nhỏ đè nén tiếng khóc cộng thêm cả người run rẩy.

Vẻ ẩn nhẫn rồi lại hưởng thụ này làm cho Bùi Dục Uyên yêu thương không dứt. Không cần nghĩ nhiều, anh càng nắm chặt vòng eo của cô, dưới thân dứt khoát dũng mãnh, mấy lần đều là tốc chiến cắm vào, quyết đoán lui ra. Ra vào liên tục khiến chất lỏng sền sệt văng tán loạn.

Lực đẩy ở sau càng ngày càng mạnh, càng ngày càng nhanh, gần như đều nhắm thẳng vào tử ©υиɠ. Bàn tay nhỏ bé của Tinh La tay không còn sức để bám víu mép bàn nữa, cơ thể theo tần suất va chạm của Bùi Dục Uyên mà chà xát lên mặt bàn: “Ô aaa… Quá sâu… Thúc tận bên trong… Á… Hựm…” Lý Tinh La nằm đó, yếu ớt lắc đầu, nức nở bật khóc.

Không biết từ khi nào, cây bút máy trên bàn đã lăn đến nơi cao ngất phía dưới, xúc cảm lạnh lẽo khiến cô rùng mình, con đường hoa vô thức rụt lại.

“Hừ!” Bùi Dục Uyên đè nén tiếng rêи ɾỉ trong cổ họng. Cô vốn đã rất chặt, hơi co lại xíu thôi cũng đủ làm anh mất kiểm soát. Bây giờ cắt nuốt đến mức anh không thể di chuyển. Bên trong ấm áp mềm mại, đánh bại tất cả sự tự chủ của anh. Cần cổ nổi đầy gân xanh, sắc mặt ửng hồng gợi cảm, chiếc chày nóng ấm dễ dàng tìm đến điểm mẫn cảm bên trong.



“Ưnm… Là nơi này… Đừng… A… A…” Lý Tinh La hoảng sợ, nhưng không chống lại được cú thúc trời giáng của Bùi Dục Uyên.

“Bé yêu có muốn…” Anh dừng lại, giống như tập trung hỏa lực, bắn phá oanh tạc điểm đó.

Thịt mềm mẫn cảm bị kí©h thí©ɧ đến mức sưng tấy, những chiếc gai nhỏ ngày thường ẩn nấp nay lại xông ra, lúc thì ngăn cản, lúc thì gãi ngứa đôi mắt của cây gậy.

Bùi Dục Uyên cảm thấy bờ eo tê rần, cảm giác muốn bắn tinh đột nhiên ập đến.

“Hựm… Yêu tinh!” Bùi Dục Uyên cố nén ý muốn phóng thích du͙© vọиɠ, hung hăng vỗ vào cặp mông nhỏ trắng trẻo, năm dấu tay lập tức hiện lên, anh vô cùng đau lòng nhưng lại có kɧoáı ©ảʍ tra tấn. Sau đó anh dũng mãnh cắm vào.

“A… Không xong rồi… A á a a a!!!” Lần cao trào này vô cùng mãnh liệt.

Lý Tinh La khó chịu ngẩng đầu, đôi lông mày thanh tú nhăn lại, hai tròng mắt nhắm chặt, vẻ mặt quyến rũ lạc lối, không chút do dự mà hét lên, dường như chỉ có cách này mới giải toả được kɧoáı ©ảʍ trong cơ thể. Nước bọt theo khóe miệng nhỏ giọt trên mặt bàn, đôi chân thon dài bỗng nhiên duỗi thẳng, những ngón chân đáng yêu sảng khoái cuộn tròn lại, nhà kính trồng hoa vội vàng co rút, dịch hoa trong cơ thể mất tự chủ xông xáo phun trào… Cho đến khi cảm giác sướиɠ rân dần biến mất, hai chân của cô yếu ớt trượt xuống.

Quá… Quá kí©h thí©ɧ… Quá mạnh bạo… Lý Tinh La nằm trên bàn hưởng thụ dư vị cao trào, cơ thể run rẩy.

“Thoải mái không bé yêu?” Bùi Dục Uyên khàn giọng hỏi.

Lý Tinh La nũng nịu trả lời với âm thanh thở dốc: “Hazzi… Thoải mái quá…”

Bùi Dục Uyên nhìn dáng vẻ sướиɠ muốn đi tiểu của cô, thanh sắt dưới thân càng thêm trướng đau.

Anh vẫn chưa xuất tinh.

Anh híp mắt, rút vật sưng to của mình ra. Anh nâng Lý Tinh La dậy, để cô ngồi lên bàn, hai tay nắm lấy cặp đùi thon gọn mịn màng vắt lên thắt lưng, sau đó mở cửa động thịt mềm, dùng lực ở eo, côn ŧᏂịŧ xoáy sâu vào trong nhờ sự giúp đỡ của dịch hoa ban nãy.

“A a a…” Cơ thể đạt được kɧoáı ©ảʍ nên rất nhạy, bây giờ cô thật sự chịu không nổi, đôi mắt ướŧ áŧ khép hờ, đôi môi đỏ thắm căng mọng hé mở như đang khát nước, quyến rũ mất hồn.

Thật là yêu tinh, vừa nãy mới tuôn ào ạt, lúc này đi vào lại chật hẹp khó tin.

Bùi Dục Uyên điên cuồng thọc rút trong đường hoa, hai túi trứng căng phồng phía dưới cũng đập vào nhau. Trên người Lý Tinh La có rất nhiều điểm nhạy cảm, không biết lần này đã đυ.ng trúng nơi nào, cô gái nhỏ rùng mình, hét lên một tiếng chói tai rồi trút giận lên anh.

Bùi Dục Uyên hoàn toàn đắm chìm trong sự quyến rũ tột độ của cô, vẻ mặt anh ẩn nhẫn mê người, dưới thân vẫn không hề thả lỏng, chọc lút cán rồi lại nhanh chóng rời khỏi, còn cố ý cọ qua những nơi mẫn cảm.

“Ô a… Em lại muốn rồi… Lên…” Cảm giác lêи đỉиɦ lại sắp ập đến.

Lý Tinh La bĩu môi, duỗi tay về phía Bùi Dục Uyên: “Ôm em đi… Muốn anh ôm…” Giọng điệu vô cùng tủi thân.

Bùi Dục Uyên không thể kìm nén trước bộ dáng này của cô, cúi người nâng cặp mông tròn trịa, một tay dễ dàng bế bổng Lý Tinh La lên.

Nụ hôn nóng bỏng rơi trên đỉnh ngọn núi tuyết trắng.

Giống như không có trọng lượng, Lý Tinh La nhanh chóng móc lấy cổ anh, và hai chân quấn chặt nít.

“Em… Em sợ…” Mặc dù tư thế này đem lại cảm giác an toàn, nhưng vật to lớn sẽ tiến vào càng sâu…

“Ngoan, đừng sợ…” Bùi Dục Uyên kiên nhẫn dỗ dành, mạnh bạo hút chụt chụt viên anh đào đỏ mọng.

Lý Tinh La bị anh mυ"ŧ đến khó nhịn, đôi tay nhỏ di chuyển lung tung trên lưng anh, đôi môi vội vàng gặm cắn vành tai anh, sau đó hướng đến cổ rồi hôn vào cằm.

Hành động này làm dấy lên ngọn lửa trong đôi mắt Bùi Dục Uyên, không màng gì cả, đè cô xuống dưới thân, đồng thời dùng hết sức đẩy về phía trước, muốn xâm nhập vào nơi sâu nhất có thể.

“Ô a… Không… Nhẹ nhẹ một chút… Ha…”

Với sức lực và độ sâu như thế này, đâm đến mức cô gái nhỏ chỉ muốn trốn.