Chương 3

“Ken két.” Cánh cửa mở ra.

Sau năm phút không nhắm mắt, cuối cùng mắt của Lý Tinh La cũng trở nên đỏ rực, giống như một chú thỏ con. Cơ thể đơn bạc dưới cơn gió hiu hiu càng lộ vẻ đáng thương. Mặc dù Hoa Tỷ luôn phàn nàn về kỹ năng diễn xuất của cô, nhưng cô cảm thấy mình diễn khá tốt. Nước mắt của cô không phải để cho người khác nhìn, cô chỉ muốn phô bày vẻ mặt yếu ớt với những người thân thiết.

Bùi Dục Uyên vừa bước vào đã nhìn thấy cảnh tượng như vậy.

“Có chuyện gì vậy?” Chỉ cần nghe giọng nói mát lạnh của anh thôi cũng khiến người ngoài cảm giác được người này lạnh lùng đến nhường nào. Thế mà ngay lúc này, chân mày nhíu lại đã tiết lộ được tâm trạng của anh.

Bùi Dục Uyên đi đến trước mặt cô.

Cô ấy sao thế nhỉ? Chẳng lẽ bị uất ức?

Nghe thấy tiếng động, Lý Tinh La lập tức ngẩng đầu lên. Mới nhìn thấy anh, trên mặt cô tràn ngập hạnh phúc, nhưng rất nhanh nụ cười lại tắt ngúm, cô có chút xấu hổ và lo sợ: “Xin lỗi anh, ban nãy em không cố…”

“Chuyện gì đây?” Chưa kịp tìm cô tính sổ thì đã nhìn thấy mảng đỏ ửng chói mắt trên bàn tay nhỏ nhắn trắng nõn và bắp đùi mịn màng. Anh nhìn chằm chằm vào hai nơi đó, sắc mặt không tốt cho lắm.

Cô nhân cơ hội làm nũng, yếu ớt kêu đau: “Em muốn uống nước, không cẩn thận làm đổ. Xịt… Đau quá.”

Bùi Dục Uyên muốn phạt cũng không được, nói cũng không xong. Vốn dĩ có hơi bất ngờ về chuyện khi nãy, bây giờ làm thế nào cũng không chịu đứng dậy?

“Em lớn như vậy rồi, ngay cả việc rót nước cũng có thể làm mình bị thương, không biết gọi cho anh à?” Anh vừa đi tìm thuốc cho cô vừa bất lực lên tiếng.

“Người ta xấu hổ lắm!” Lý Tinh La nhỏ giọng thì thầm.

Bùi Dục Uyên cầm hòm thuốc đi tới: “Anh nghĩ da mặt của em khá là dày.” Anh nhẹ nhàng bôi thuốc mỡ cho cô, cố ý nói: “Khi nãy có ai đó… bạo dạn lắm.”

Lỗ tai của cô từ từ đổi màu: “Nào có, tại em nhớ anh quá.” Giọng nói nhẹ như muỗi kêu. Mặc dù anh mới đi công tác có hai tuần thôi, nhưng em thật sự rất nhớ anh.

Động tác trên tay anh chợt ngừng lại, nhưng không nói gì cả. Anh tiếp tục bôi thuốc cho cô, động tác cũng trở nên nhẹ nhàng hơn.

Lý Tinh La lén lút nhìn anh. Ây da? Sao không có phản ứng gì vậy? Thật đáng ghét!

Người ta nhớ anh, vậy mà anh không thèm bày tỏ gì hết trơn. Chẳng lẽ anh ấy chưa từng nhớ đến mình? Hay là… đi theo Chu Hinh Nguyệt chơi high quá rồi.

Lúc này, trong phòng yên tĩnh đến mức chỉ nghe thấy tiếng rèm cửa đung đưa. Bùi Dục Uyên cúi đầu bôi thuốc, Lý Tinh La thì cúi đầu nhìn anh.

Một lúc sau, bôi thuốc xong, bàn tay chưa kịp rụt lại thì một giọt nước mắt đã rơi xuống mu bàn tay.

Bùi Dục Uyên ngẩn người một lát, sau đó mặt không đổi sắc ném cục bông gòn đi.

Anh quay người… Không chờ Lý Tinh La hoàn hồn, tay phải đã nhanh chóng đỡ lấy gáy cô, chuẩn xác chiếm lấy nơi thơm tho. Dịu dàng mà ngang tàn, hết lần này đến lần khác yêu thương từ trong ra ngoài.

Nước mắt rơi càng nhiều, nhiều đến mức rơi trên gương mặt anh. Cho đến khi cô không thở nổi nữa, anh mới buông tha cho cô. Anh cách cô rất gần, trán áp vào trán cô, giọng nói khàn khàn hỏi: “Sao em khóc?”

Làm cho anh vô cùng đau lòng.

Anh dùng bụng ngón tay nhẹ nhàng lau nước mắt trên mặt cô.

“Anh… Có phải mấy ngày nay anh chưa từng nghĩ đến em?” Hoàn toàn không nhớ đến em? Vui đùa với Chu Hinh Nguyệt đến quên trời quên đất rồi?

Dáng vẻ nhỏ nhắn tủi thân, giọng mũi dày đặc khiến tâm trạng anh trở nên tốt hơn. Tay phải ôm mặt cô, nhẹ nhàng hôn thoáng qua: “Ai nói thế?”



Cô mím môi, thở phì phò: “Vừa nãy em đi lên, nghe được ở phòng trà nước…”

Không biết tại sao khi nhìn dáng vẻ khởi binh vấn tội của cô, anh cảm thấy vô cùng thỏa mãn vì sự để ý này. Có điều “Phòng trà nước xảy ra chuyện gì?”

Lý Tinh La lập tức tố cáo: “Hừ, mấy nữ nhân viên ở đó nói xấu em!”

Bùi Dục Uyên trầm tư.

Tay trái cô nắm lấy vải vóc bên hông anh, vẫn không cam lòng từ bỏ, lại có chút xíu mong đợi: “Em nhớ anh nhiều lắm, vậy anh có nhớ em không?” Giọng điệu mềm nhũn, ngọt ngào, khiến anh khó mà kiềm chế được.

Anh nở nụ cười sâu kín, tâm trạng tốt lên trông thấy. Từng cái hôn vụn vặt kéo dài từ trên trán xuống phía dưới, cho đến khi nếm lại được hương vị ngọt ngào. Trong vô thức, lòng bàn tay nóng hổi đã chui vào chiếc đầm, lưu lại trên cơ thể mềm mại mịn màng. Nụ hôn của anh ngày càng dày đặc, ngày càng dùng sức, Lý Tinh La khe khẽ hừ một tiếng: “Đau em…”

Bùi Dục Uyên vỗ về lưng cô, sau đó kéo tay cô đến giữa hai chân mình.

Dù hai người đã nhiều lần đối đãi thẳng thắn với nhau, nhưng ngay lúc này, Lý Tinh La vẫn bị thứ nóng rực trong tay làm cho xấu hổ đỏ mặt.

Anh liếʍ vành tai cô, giọng nói khàn khàn không thành tiếng: “Muốn… Rất muốn… Ngoan nhé.”

Lý Tinh La mừng rỡ, nhanh chóng ưỡn người hôn lên mặt anh. Ngại ngùng xấu hổ, nhưng lại dạn dĩ đến không ngờ, thật sự làm Bùi Dục Uyên thèm nhỏ dãi.

Quần áo của hai người chẳng biết được cởi ra từ lúc nào, cánh tay mịn màng ôm lấy cổ anh, gương mặt nhỏ nhắn hồng hồng: “Anh, anh nhẹ chút nha, em sợ đau… Hưm…” Chưa nói hết câu, Bùi Dục Uyên đã vùi đầu vào trước ngực cô, ngậm lấy hai quả trái cây đỏ hỏn, ngón tay ở bên dưới vẫn không ngừng nghỉ, từ từ tiến vào trong cơ thể cô khuấy đảo.

Kỹ năng của anh đột nhiên tiến bộ vượt bậc. Ma xui quỷ khiến sao Lý Tinh La lại nghĩ đến câu này.

“Ưm…” Lý Tinh La quặt hai chân vào vòng eo gầy gò của anh, không kiềm chế được mà rêи ɾỉ một tiếng, giống như thúc giục, đồng thời cũng giống như từ chối.

Bùi Dục Uyên bị cô làm cho bùng cháy, khàn giọng nói: “Không phải sợ đau à? Đừng có kí©h thí©ɧ anh…”

Cô vừa nhỏ lại vừa khít chặt, cậu nhỏ quá lớn cho nên mỗi lần xuất tinh đều khiến cô thảm thương, vì thế màn dạo đầu rất quan trọng với cô. Chịu đựng lửa nóng trong người, anh chậm rãi đút ngón thứ ba vào, nhẫn nhịn để cô được thoải mái.

Lý Tinh La nằm dưới người anh rêи ɾỉ, dường như không chịu nổi sự kí©h thí©ɧ này.

Bùi Dục Uyên hôn cô, giọt mồ hôi trên trán rơi xuống nơi mềm mại nhất của cô, đột nhiên hai mắt anh như có thứ gì lóe sáng. Anh liên tục tiến về trước, đồng thời tăng tốc bàn tay.

“A… Đừng mà…” Điểm nhạy cảm bị anh chạm vào, cô không khỏi rùng mình.

Chính là chỗ này, Bùi Dục Uyên sáng tỏ, bỗng nhiên anh lao về nơi đó rồi mạnh bạo trêu chọc. Ngón tay ở bên ngoài cũng không buông tha hạt đậu nhỏ.

“Ư… Dục Uyên, em…” Lý Tinh La ôm chặt cổ anh, run rẩy một lúc.

Cái bụng trắng noãn nhanh chóng co lại, theo chuyển động nhanh dần của ngón tay cuối cùng đã trào ra mật dịch, thấm ướt cả bàn tay anh.

“Sao hôm nay lại nhanh như vậy?” Bùi Dục Uyên thấp giọng cười: “Xem ra em rất nhớ anh…”

Lý Tinh La không phủ nhận, dụi cái đầu nhỏ vào cổ anh: “Người ta rất là nhớ anh đó… Hưm…”

Chưa kịp nói xong, Bùi Dục Uyên đã đâm cây gậy to lớn đã sớm cương cứng vào trong người cô. Thật đúng là yêu tinh nhỏ, biết lựa lời để kí©h thí©ɧ anh.

Bên trong trơn trượt lầy lội, dường như anh có thể nghe được tiếng nước chảy róc rách.

“Chầm… Chậm một chút.” Bị anh đưa đẩy, Lý Tinh La vừa khó chịu lại vừa căng thẳng. Lúc mới đi vào, anh có chút nóng vội, cả cơ thể mềm mại đu lên người anh, nhấp nhô lên xuống.



Hôm nay cô ra nước rất nhiều, ngay cả khi đâm vào cũng không kêu đau. Hai bàn tay của Bùi Dục Uyên ôm lấy vòng eo thon thả, đặt đầu lên bả vai của cô: “Chậm không được, anh cũng rất nhớ em.”

Lý Tinh La thích nghe câu này, đôi chân trắng nõn thẳng tắp quấn càng chặt, tiểu huyệt co rút mạnh, từng lớp da thịt mềm mại hút lấy nhiệt độ nóng bỏng trong cơ thể.

Bùi Dục Uyên bị cô kẹp chặt nên lập tức bốc lửa, anh nắm vòng eo của cô đẩy về phía mình, trong miệng ngậm lấy đầu lưỡi nhỏ nhắn, sức lực dưới thân ngày càng mạnh bạo, mỗi lần đều nhắm thẳng vào hoa tâm.

“Hmm… Ư… Ư…” Tiếng rầm rì được bật ra khi người đàn ông rong ruổi trên người cô, hai bé thỏ trắng liên tục vuốt ve vòm ngực của Bùi Dục Uyên, cọ xát đến nổi gân xanh trên cổ cũng hiện lên. Cuối cùng anh cúi đầu chuẩn xác cắn lấy một bên, nhấm nháp thưởng thức. Lý Tinh La hét lên một tiếng cao vυ"t, đầu ngón tay vô lực dưới sự chi phối của du͙© vọиɠ vẽ ra từng vệt đỏ trên lưng anh.

“Ừm… Ngứa…” Đôi môi sưng đỏ chu lên, đôi mắt mờ mịt trần ngập hơi nước, giọng điệu tủi thân.

Dáng vẻ nhỏ bé khiến Bùi Dục Uyên cảm thấy thương tiếc, nhưng giữa háng vẫn sưng to khó kiềm chế được. Lý Tinh La cảm nhận được thứ nằm trong cơ thể mình đang sôi sục mạnh mẽ, gần như lấp đầy cả u cốc.

“Ngoan.” Anh mở miệng dụ dỗ, dưới thân vẫn đong đưa theo nhịp điệu nguyên thủy. Côn ŧᏂịŧ dính đầy chất lỏng nhanh chóng thối lui, chỉ để lại qυყ đầυ ở chỗ nông, không chờ cô kịp lấy hơi, anh đã dùng hết sức đẩy nguyên cây vào trong với tốc độ khó tin, thoáng cái như xuyên thẳng qua người cô.

“Nhanh… Nhanh quá… Ah… Á…Hừ…” Người đàn ông phía trên giống như ngựa hoang đứt cương, thậm chí cô còn cảm giác mình bị đâm đến mức sắp bay lên trời. Kɧoáı ©ảʍ cực hạn khiến hoa huyệt không ngừng co rút.

“Hừ.” Bùi Dục Uyên than một tiếng: “Chặt quá… Thả lỏng ra nào bé yêu…” Sự nũng nịu của cô giống như liều thuốc kí©ɧ ɖụ© mạnh nhất, biết được cô càng ngày càng chặt, làm anh khó mà chuyển động, dù chỉ là nửa bước. Anh hết cách, đành phải đâm vào chỗ mẫn cảm của cô.

“A…” Lý Tinh La hét một tiếng chói tai, trong đầu có từng đợt pháo hoa đang nổ tung, bụng dưới xoắn lấy côn ŧᏂịŧ, ngay sau đó tức khắc phun ra dịch hoa.

Bùi Dục Uyên bị cô xoắn đến nỗi tê dại cả da đầu, kiềm nén ý nghĩ muốn bắn tinh, anh vừa hôn vừa cắn cái miệng nhỏ nhắn, sau đó bế cô lên, cặp đùi trắng bóc khiến anh đỏ mắt. Anh chợt nhớ đến dáng vẻ yêu kiều khi bước vào cửa của cô đã bị vô số người nhìn thấy, trong lòng như có một ngọn lửa không tên chạy quanh, bàn tay đẩy cô ngã xuống, còn mình thì liên tiếp chống đẩy.

“Ưm… Đừng mà… Sâu quá… Dục Uyên à, anh thật lớn… Hừm sâu…” Lý Tinh La mới lêи đỉиɦ, cơ thể còn đang rất mẫn cảm, nhưng lúc này lại bị anh mạnh bạo ra vào, sao có thể chịu nổi được ? Thế là hai chân cô yếu ớt buông lõng sang bên hông, nơi khóe mắt còn vươn những giọt nước mắt đang rơi tí tách, vô cùng đáng thương.

Bùi Dục Uyên thấy cô như vậy thì hết lòng yêu thương, nhưng đồ vật bên dưới vẫn mạnh bạo cắm sâu vào người cô, đâm thẳng vào cổ tử ©υиɠ ấm áp.

“Anh… Căng quá… Thật là lớn… Sâu quá anh ơi… Sắp nứt ra rồi…” Lý Tinh La không chịu được nữa, cô khóc sướt mướt, bàn tay nhỏ bé lần nữa chu du trên người anh.

Lới nói trực tiếp kết hợp với giọng điệu mềm yếu khiến đáy mắt anh đỏ bừng. Bùi Dục Uyên thở hổn hển, anh bất chấp tất cả đâm thêm mười mấy cái nữa, cuối cùng cũng tiến vào thánh địa sinh sản, bên trong như có hàng nghìn cái miệng nhỏ đồng loạt mυ"ŧ lấy, sảng khoái đến mức da đầu ngứa ran.

“Ưm…. Đừng mà… Ố…” Người đàn ông vẫn dừng lại cuộc chinh phục đầy ngỗ ngược của mình, Lý Tinh La rướn cổ lên rồi tiếp tục rêи ɾỉ, dường như đang thừa nhận kɧoáı ©ảʍ lại như đang thút thít, kèm theo đó là tiếng pháo hoa nổ tung trong đầu, mà bên dưới xuân thủy đã sớm chảy thành sông.

Bùi Dục Uyên cảm giác được cây gậy của mình được hoa mật tưới cho ướt đấm, không nhẫn nại thêm được nữa, cơ thể tựa như nổi điên nhanh chóng cắm vào, cho đến khi thắt lưng dâng lên kɧoáı ©ảʍ khó nhịn, theo sau tiếng gầm, anh phóng hết toàn dịch trắng vào bông hoa nhỏ của cô, không một giọt chất lỏng nóng bỏng nào lọt ra khỏi bụng. Lúc này, cô đang yếu ớt dựa vào ngực Bùi Dục Uyên thở hổn hển, hồi lâu vẫn không nói được lời nào, chỉ đè nén tiếng khóc thút thít.

Bùi Dục Uyên vừa mới xuất tinh, nhìn thấy dáng vẻ nhu nhược ngoan ngoãn của cô gái nhỏ, trong lòng nhũn cả ra.

“Anh… Anh lấy đồ vật của anh ra đi, em khó chịu… Căng lên cả rồi…” Lúc này bụng cô phồng lên, bên trong đều là dịch tình của hai người.

Sau khi nghe những lời này, gốc rễ đang mềm nhũn bỗng phồng lên với tốc độ nhanh chóng.

“Anh này…” Cảm nhận được sự biến hóa trong cơ thể, Lý Tinh La vừa sợ hãi vừa thẹn thùng.

Bùi Dục Uyên cười khẽ, sờ cái đầu nhỏ của cô: “Bây giờ em biết anh nhớ em nhiều thế nào chưa?” Nói xong, anh xoay người cô sang hướng khác rồi lần nữa nhịp nhàng di chuyển trong cơ thể cô.

“Ưm… Hừm… Xấu xa…”

“Xấu thế nào?”

“Vậy phải không em?”

Trong phòng nghỉ, tràn ngập cảnh xuân.