Chương 8

Ngày hắn khải hoàn trở về...

Ngày hắn cùng công chúa thành thân...

Tuyết rơi giữa trời quang đỏ rực, là hoan hỉ hay tang thương?

Hắn và nàng giữa chốn đông người vẫn tìm thấy ánh mắt nhau, nhưng tình cảnh đã khác xưa...

Hắn bây giờ là Ngụy Tướng Quân chiến công hiển hách, dẹp loạn phương bắc, sang bằng địch quốc, chiến loạn triền miên cuối cùng cũng chấm dứt, còn được hoàng thượng đích thân ban thưởng, tứ hôn cho Nạp Lan công chúa trở thành đương kim phò mã, thân phận tôn quý biết bao!

Vạn lần chưa từng nghĩ đến, sẽ gặp lại nhau trong tình cảnh này.

Lão thiên gia, thật biết trêu ngươi!

Nàng vẫn sống trong Uyển Các, hắn tuy được hoàng thượng ban cho phủ đệ nhưng vẫn ở lại Vu Thiên Sơn Trang, chỉ là không hề gặp gỡ.

Cùng người sống chung một nơi, lại chỉ có thể bích dạ thương thiên, dạ dạ tâm...

Cho đến một đêm ấy, giữa vùng tuyết trắng này lại lần nữa nhiễm huyết sắc, đêm đó máu chảy thật nhiều... Một màu đỏ rực...

Tang thương...

Nàng đau đớn nằm trên giường, tưởng như không qua khỏi...

Hắn nắm chặt lấy bàn tay nàng, lần đầu tiên nàng thấy con người tà mị ấy rơi lệ...

"Nghiệt Thần... Vì sao phải làm vậy... Vì sao phải làm vậy..."

Vô số lần hỏi đều không có đáp án...

"Y Loan... chúng ta không thể có con..."

Nàng thê lương rút tay mình ra, chúng ta không thể có con nghe hay làm sao...

Cuối cùng nàng cũng hiểu những người như phụ thân nàng, mẫu thân nàng, đến cả Nghiệt Thần cũng vậy, vì ước vọng bản thân không tiếc từ bỏ những thứ cản đường...

Cho dù đó là một sinh mạng vô tội...

"Nghiệt Thần là vì công chúa đúng không, vì huynh muốn có lòng tín nhiệm của hoàng thượng đúng không? Vậy ta tác thành cho huynh! Thay phụ thân ta trả nợ cho huynh, như vậy chúng ta liền không ai nợ ai nữa rồi..."

Đêm đó nàng tuyệt vọng nhắm mắt mặc cho những cơn đau truyền đến xé toạc tâm can...



Đêm đó hắn nhất quyết không buông tay... Lệ rơi suốt một đêm

Cùng nàng trải qua....

Sau đó, hắn không đến nữa...

Mấy ai biết được hắn vì kẻ gϊếŧ cả nhà mình, thao túng hắn suốt mười mấy năm như quân cờ mà cầu tình...

Chỉ cần hoàng đế không truy cứu nữa, chỉ cần buông tha cho mạng của phụ thân nàng hắn liền hứa cả đời tuyệt tử, cả đời không gặp lại nàng...

Đây chẳng phải cũng là điều nàng muốn sao? Hắn thành toàn cho nàng!

Nghe cung nhân báo hắn sắp cùng công chuyển đến phủ đệ tướng quân, trả lại Vu Thiên Sơn Trang cho nàng.

Nàng lẳng lặng tựa vào gốc đào thụ, cái lạnh giữa trời đông khắc nghiệt cũng không bằng lòng người thay tâm...

Nàng đào lên vài vò rượu đã ủ lâu, nâng tay uống cạn.

Tình cảnh này, chính nàng cũng thấy thật đáng thương!

Hắn đã không còn là Nghiệt Thần của nàng, Nghiệt Thần của nàng đã chết cùng Mộng Loan Y năm mười tuổi...

Phu quân của nàng cũng đã tuẫn táng theo hài nhi...

Không dám vọng tưởng cùng người sống chết không chia lìa của nhân gian, chỉ hi vọng chiến loạn qua đi bên nhau đến già...

Tuyết lạnh như thế, sao có thể đổi lấy lòng người ấm áp...

Ngày hắn chuẩn bị rời đi, từ nay biết rằng cách núi ngăn sông, không ngày tương ngộ, cũng chính thời khắc tưởng như đã kết thúc tất cả, nàng lại nhận được tin phụ thân bị thích sát không qua khỏi...

Tâm can sớm tan nát thành ngàn vạn mảnh, nay lại chịu thêm đả kích, sợ rằng chính nàng cũng không qua khỏi...

Tuyết sắc năm nay ngập tràn máu tanh, nàng còn ngửi thấy mùi máu tanh nồng quanh quẩn ở chóp mũi không tan...

"Y Y..."

Thanh âm quen thuộc này đã lâu nàng không nghe thấy, theo đến là bóng dáng quen thuộc.

"Diệp ca ca!" Nàng khẽ gọi, lại như vọng đến từ nơi xa. Hư ảo, mờ mịt.

Tuyết bay tán loạn, không vì người mà dừng lại, không vì người mà giảm bớt lạnh lẽo cùng cô quạnh.

Họ đứng cách nhau không xa, nhưng trong mắt lại không nhìn rõ hình bóng đối phương...



Chung quy vẫn là không thể quay lại.

Nàng không biết vì sao y lại ở đây, cũng không muốn biết.

Cuối cùng vẫn là y lên tiếng phá vỡ bầu không khí cô tịch này.

"Y Y theo ta về đi, muội hãy quên hết thảy, có được không?"

Mộng Y Loan bỗng nhiên bật cười có điểm châm chọc, lắc đầu.

"Không thể!"

Nàng lạnh lùng thốt ra hai chữ, thân thể tang thương lê từng bước chân rời đi, in dài trên mặt tuyết dấu vết nặng nề...

"Nghiệt Thần huynh lừa ta thật thê thảm... Huynh không muốn cùng ta có con, ta liền chấp thuận tác thành... Vì sao đến cuối cùng huynh vẫn không buông tha cho phụ thân của ta........."

Mộng Y Loan tìm đến Trường Hư Các, nàng đứng trong gió tuyết hiu quạnh, nói không hết nỗi oán hận.

Nhưng dù nàng có thống hận kêu gào, hắn vẫn như cũ không gặp nàng, bọn thuộc hạ của hắn cũng rất khó xử khi nhìn đến cảnh này, nhưng lệnh của Tướng Quân bọn họ không dám làm trái!

Mặc nàng đứng đó không ai dám khuyên ngăn, thân thể vốn đã suy nhược sao chịu nổi thời tiết khắc nghiệt này, vậy mà nàng vẫn quật cường đứng đó...

"Mộng Y Loan ngươi hà tất phải cố chấp, Thần sẽ không gặp ngươi, ngươi nên cùng tình lang của mình đi đi..."

Thanh âm xa lạ truyền đến, theo đó là một thân ảnh tôn quý diễm lệ , khoát trên mình kiện áo da điêu quý hiếm, phục sức hoa mỹ, không nghĩ cũng biết chính là Nạp Lan công chúa. Bên cạnh có người hầu che ô, nghiễm nhiên cũng che chở nàng khỏi cái lạnh thấu xương này, xem ra Nghiệt Thần đối với nàng ta không tệ, trân quý vô cùng!

"Ta muốn gặp Nghiệt Thần, nếu không ta thà chết ở đây!"

Mộng Y Loan đối với lời khuyên ngăn của Nạp Lan liền bỏ ngoài tai.

"Đúng là nữ nhân ngu xuẩn!"

Nạp Lan công chúa hừ lạnh, mắng nàng. Không nghĩ đến nữ nhân tôn lệ như vậy, lại thốt ra lời lẽ chói tai.

Mộng Y Loan có lẽ cả đời ngươi cũng biết, hung thủ gϊếŧ chết phụ thân ngươi đang đứng trước mặt ngươi... Ha hả!

Ngươi có được trái tim của Nghiệt Thần thì sao chứ? Cả đời này ta cũng không để ngươi biết được chân tướng, lại càng không để ngươi gặp được hắn!!!!

Để các người có tình nhưng lại không thể bên nhau, để các ngươi dày vò, tra tấn lẫn nhau!!!

Hận ý xẹt qua đáy mắt liền trở thành lưỡi dao sắc bén, bắn thẳng về phía Mộng Y Loan.