Chương 16: Khôi phục trí nhớ

Thẩm Hoài Thâm suy nghĩ đến tê dại da đầu, nếu không đồng ý Thẩm đổng sẽ lột da của anh ta mất thôi, nhẫn nhịn trước rồi xem xét tính sau vậy.

“Được.”

“Ngày mai đưa luật sư đến rồi chúng ta bàn bạc lại những việc liên quan đến ký hợp đồng.”

Thẩm Hoài Thâm cầm bản hợp đồng ở trên bàn lên, gian trá trừng mắt nhìn Diệc Phi, cười nói: “Tạm biệt!”

“Không tiễn.”

Xuyên qua tấm kính trong suốt nhìn Thẩm Hoài Thâm bước nhanh rời khỏi, Diệc Phi cười, đó là địch không phải bạn.

Buổi trưa mặt trời nóng hừng hực, Tri Lâm đứng ở cửa thấy Diệc Phi đến đón cô, không nói lời nào lập tức lên xe luôn.

Trên xe hai người không nói câu nào, Diệc Phi kiềm nén đến đáng sợ, sau khi quay xong “Tình nồng không phai”, cô cũng không nhớ lại được. Xem ra chỉ có đi nghĩa địa.

Vừa mới xuống xe, Tri Lâm vô cùng khó hiểu vì sao Diệc Phi lại đưa cô đến trước mộ của mình để làm chuyện gì nữa, Diệc Phi điềm tĩnh bước đến trước mặt cô, giữ chặt tay của Tri Lâm làm cả người cô dựa lên cánh cửa xe.

Con mắt màu xám tro của Diệc Phi chuyển động nhanh như chớp, cuối cùng nhìn chăm chú ánh mắt của Tri Lâm, nhẹ giọng nói: "Anh yêu em, đợi sau khi cuộc đánh giá trực tuyến này kết thúc, chúng ta kết hôn được không?"

Đầu óc Tri Lâm mơ hồ, nhưng cô cũng cảm nhận rõ tình cảm sâu nặng của anh lúc này, cô hỏi: "Đây có phải là việc đã xảy ra trước khi tôi mất trí nhớ không?"

Diệc Phí gật đầu ra hiệu, mặt của anh càng ngày càng gần sát đến gần Tri Lâm.

Tri Lâm muốn nghiêng đầu không cho anh sát gần thêm nữa, Diệc Phi cúi đầu xuống, một tay nắm lấy cằm cô, nói: "Honey, đừng trốn tránh, tin tưởng anh, nhìn vào mắt của anh."

Tri Lâm ngẩng đầu nhìn chăm chăm vào mắt của Diệc Phi, cô có thể cảm nhận được trái tim của cô giống như con nai nhỏ ở trong l*иg giam đang vùng vẫy, cũng sắp nhảy ra khỏi cổ họng rồi.

"Hách…"

Diệc Phi buông tay, nở một nụ cười tự giễu: "Honey, em nghĩ anh sợ em nhớ ra rồi sẽ giận anh sao? Anh sợ em không nhớ ra nổi hoen, cứ lúc nào thân cận với anh lại thể hiện ra vẻ xa cách.”

Lưng Tri Lâm thẳng tắp, cố gắng sát gần anh nhất: "Tôi vẫn không quá chắc chắn, cho nên chúng ta tốt nhất vẫn nên giữ một khoảng cách nhất định thì hơn.”

Diệc Phi mở cửa xe nhìn cô đứng lì tại chỗ, anh ôm lấy cô vào lòng, nói nhỏ vào tai Tri Lâm: "Honey, em đã trộm mất trái tim của anh rồi, em bồi thường cho anh thế nào đây?

Trái tim của cô còn chưa ổn định lại, Tri Lâm quay đầu lại nhìn vào mắt của Diệc Phi dưới ánh hoàng hôn mờ ảo, trả lời: "Cho dù trái tim của anh bị trộm mất, tôi cũng không cách nào lấy trái tim của tôi ra, nó đã quên rồi, anh biết không?”

"Không, honey, nó chưa quên, em nghe này." Diệp Phi cho cô dựa vào chỗ trái tim của mình đang đập, mấy phút sau, anh lại cười: "Honey, lần này em đừng trả lời."

Tiếng thình thịch cứ quay cuồng trong tâm trí của Tri Lâm, sau vài phút cô mới tỉnh táo lại và trả lời: "Đập nhanh hơn bình thường, nhưng không thể đánh giá nó đập vì anh.”

Nghe những lời này, Diệc Phi khó hiểu, không phải vì anh vậy chẳng lẽ vì tên Thẩm Hoài Thâm kia hay là vì Mã Hướng Dương?

Đại não của Diệc Phi nảy ra một suy nghĩ, bệnh tình của cô.

Diệc Phi cẩn thận buông tay, nhìn cô dịu dàng nói: "Không phải bị bệnh rồi chứ?"

"Không có."

"Honey, đừng như vậy, nhìn vào mặt của anh."

Tri Lâm đứng dậy, nhìn ánh hoàng hôn rực rỡ, tình cảm trong lòng vô cùng phức tạp, đan xen giữ kháng cự lại vừa muốn dựa lại gần anh.

Cô tự hỏi lòng mình, không biết khi nhớ lại rồi, thì sẽ chấp nhận anh sao? Hay dứt khoát làm như chưa từng quen biết anh, lại yêu đương một lần nữa?

Diệc Phi ôm lấy cô từ sau lưng, hạ nhẹ giọng, chậm rãi nói: “Honey, đừng thất thần nữa.”

Tri Lâm quay đầu lại, lại đúng lúc chạm vào bờ môi mỏng của anh, lông mi của cô run run, thấp giọng nói: “Xin lỗi.”

“Honey, đừng nói như vậy, người nói xin lỗi nên là anh.”

“Anh.”

“Suỵt, em nghe tiếng gió đi.”

Ở nghĩa địa ít cây cối, gió mát ào ào đến, Tri Lâm dựa sát vào lông ngực ấm áp của Diệc Phi.

Thế mà Tri Lâm bị đẩy một cái, cô ngã xuống đất, vẻ mặt hoảng sợ.

Biểu cảm thất vọng, khϊếp sợ, nổi giận, tự giễu, luống cuống của Diệp Phi khắc sâu ở trong mắt của cô, sau đó anh bỗng nhiên hô to: “Đừng để tôi gặp lại cô.”

Trong nháy mắt, Tri Lâm cảm thấy trong lòng ngập tràn cảm giác lạnh lẽo, trái tim như có một con dao đâm vào, cô muốn rút con dao đó ra nhưng con dao này đâm quá sâu khó mà rút ra được.

Diệc Phi đứng thật xa, nhìn thân hình cao ngất của anh, Tri Lâm không biết nước mắt tràn ra hốc mắt của mình từ lúc nào.

Hai người bọn họ cứ như vậy yên lặng mấy phút, có lẽ là cảm giác rối bời này, có thể giúp cô nhớ ra gì đó.

Nhìn thấy cô che lỗ tai của mình, Diệc Phi không định đi đến trấn an cô, đối với cô nhớ ra là một loại hành hạ, nhưng anh nhất định phải làm như vậy.

Sau mười mấy phút, Tri Lâm ngẩng đầu từ trong bóng tối lên, vừa muốn đứng lên cô đã mất đi ý thức mà ngã xuống đất.

Diệc Phi đứng bên cạnh hoảng sợ chạy đến đỡ lấy Tri Lâm, nhẹ giọng nói: “Xin lỗi.”

Vội vã đỡ cô lên xe, anh không để ý đến việc thắt dây an toàn, nhanh chóng lái xe đến bệnh viện.

Anh ngồi xổm ở dãy hành lang, cuộn tròn lại thành một cục, đợi trước mắt có một đôi chân đi đến, áo khoác màu trắng đứng ở trước mắt. Diệc Phi lúc này mới đứng dậy, vội vã hỏi: “Người yêu tôi có sao không?”

“Bị kí©h thí©ɧ.” Bác sĩ đặt bút xuống đối mặt nói chuyện với Diệc Phi, lại nói tiếp: “Anh là chồng của cô ấy, có biết suy nghĩ không, kí©h thí©ɧ cô ấy như vậy không phải là chuyện tốt.”

Diệc Phi xem nhẹ lời nói của bác sĩ để đầu húi cua trước mặt, lại hỏi: “Bây giờ cô ấy thế nào rồi.”

“Đợi lát nữa sẽ tỉnh lại, tôi khuyên anh một câu, con người không thể bị kí©h thí©ɧ như vậy được.”

Nói xong, bác sĩ đã đi xa, Diệc Phi đi vào trong phong bệnh ngồi xuống bên mép giường ngẩn ngơ nhìn Tri Lâm. Một người quen đi từ cửa vào, nắm cổ áo Diệc Phi lôi ra khỏi phỏng bệnh.

Diệc Phi cúi đầu nói: “Xin lỗi.”

“Cậu đừng nói xin lỗi với tôi, phải nói với em gái tôi kìa, cậu có biết hay không, suốt bốn năm ra nước ngoài nó cũng chưa từng ngất xỉu bao giờ, hôm nay tại cậu mà ngất xỉu!”

Vì nể mặt Tri Lâm, Peter không kích động đến mức cho Diệc Phi một nắm đấm, nhưng trong lòng Peter từ đầu đến cuối đều không tha thứ cho những đau khổ mà Diệp Phi gây ra cho Tri Lâm.

Peter đấm một cái vang dội lên vách tường, Diệc Phi cúi đầu nói: “Tôi chỉ muốn cô ấy nhớ lại.”

“Cậu không cần lấy lý do, nếu mà cậu yêu em ấy, quan tâm em ấy, không phải là nên giữ khoảng cách với em ấy à.”

“Xin lỗi tôi không ngờ rằng...”

“Theo tôi thấy không phải là không ngờ được, mà cậu là người quá ích kỷ. Nếu ban đầu cậu nghiêm túc suy nghĩ, em ấy cũng sẽ không mất trí nhớ, chính là cậu không tin tưởng em ấy, em ấy mới đi uống rượu! Cậu biết không, cơ thể của em gái tôi vốn không thể say rượu được, cậu biết không em ấy đồng ý lời mời quay về đóng phim “Khôi phục trí nhớ” buồn cười của cậu, mẹ tôi không đồng ý chuyện này, là em ấy năn nỉ mẹ tôi, em ấy mới có thể quay bộ phim đó với cậu, khi nào lương tâm cậu mới phát hiện ra.”

“Thật xin lỗi.”

Peter cầm lấy cổ áo Diệc Phi, quăng anh xuống đất, không vui nói: “Cậu chỉ biết nói xin lỗi thôi sao? Đừng nói với tôi, đợi em ấy tỉnh lại tự cậu nói với em ấy!”

Diệc Phi còn có những lời khác, anh bị đánh ngã ngồi sụp xuống đất, trong lòng Peter cực kỳ thất vọng về anh.

Peter vừa nói thì điện thoại di động đổ chuông, anh ấy nghe điện thoại, nói: “Mẹ, Tri Lâm không sao, mẹ yên tâm, con biết rồi.”

Nói chuyện điện thoại xong, Peter rất muốn tát cho anh một cái để cho anh tỉnh táo lại, rốt cuộc anh có thể lý trí một chút được không chứ.

Peter đi vào phòng bệnh, ngồi bên cạnh Tri Lâm. Bởi vì công ty của Trương Sắt có việc, bà ấy không thể phân thân, không thể làm gì hơn là gọi Peter chăm sóc Tri Lâm.

Sắc mặt của Tri Lâm tiều tụy, môi trắng nhợt, bây giờ năm ở trên giường bệnh, bộ dạng như vậy có hơi khó coi. Sau hai giờ đồng hồ, Tri Lâm tỉnh dậy thấy Peter nằm ở bên mép giường, hỏi: “Anh, sao anh lại ở phòng bệnh?”

Peter đứng dậy thu dọn đồ đạc, bước chân dừng lại ở cuối giường bệnh, lại nói: “Tri Lâm, em tỉnh rồi có muốn ăn đồ gì không? Anh đi mua cho.”

“Không cần đâu anh.” Tri Lâm thăm dò ánh mắt của Peter, hỏi: “Anh lại đánh nhau rồi.”

“Tri Lâm, em yên tâm, anh không đánh cậu ấy, va chạm vào tường thôi.”

“Anh, xử lý vết thương đi, trầy xước da rồi.”

“Khỏi cần.” Peter ngồi trên ghế, hỏi: “Em muốn nhớ lại?”

Tri Lân nửa ngồi ở đầu giường, cúi đầu suy nghĩ, cô ngẩng đầu lên nói: “Hôm nay, em nhớ ra một chút hình ảnh, nhưng vẫn rất mơ hồ.”

Peter chỉ ra ngoài cửa, mang theo vài phần do dự nói: “Cậu ấy ở bên ngoài, có muốn anh gọi cậu ấy vào không?”

“Anh, em ngồi thêm một lúc là có thể đi rồi, không cần gọi anh ấy nữa.”

Peter rời khỏi bệnh viện, Tri Lâm chỉnh lại đầu tóc, quần áo đi đến trước mặt của Diệc Phi.

“Sao anh lại ngồi đây như vậy?”

Nghe thấy tiếng cô, Diệc Phi đứng lên ôm lấy Tri Lâm, Tri Lâm không biết phải làm sao, cô để cho Diệc Phi ôm chặt mình như vậy.

Qua một hồi lâu, Diệc Phi mới mở miệng nói: “Honey, xin lỗi.”

“Không sao.”

Diệc Phi giống đứa bé mắc lỗi, giọng nói yếu ớt: “Là do anh sai, không nên để em kích động như vậy.”

“Không sao đâu.”

“Em đánh anh mắng anh cũng được, đừng nói không sao đâu như vậy, chuyện này là anh sai.”

“Diệc Phi, anh nhìn tôi đi, bây giờ tôi không sao rồi.”

Bây giờ trái tim như đang ở trong vực sâu thăm thẳm, Diệc Phi ngẩng đầu, đột nhiên nhìn thấy gương mặt như trăng sáng trước mặt, dường như thấy được một chút hi vọng.

Anh cứ ôm cô không nhúc nhích như vậy, đôi mắt cô rất mê người, đẹp đến mức có thể đoạt hết ánh sáng của anh, khiến anh như một thằng mù trong bóng tối.

Trong chốc lát, Diệc Phi hoàn hồn mới hôn lên trên trán của cô. Cơ thể Tri Lâm tránh thoát khỏi l*иg ngực Diệc Phi, cô nói: “Có muốn ra ngoài ăn cơm trước không?”

“Anh nghe em hết.”

Hai người đi đến bãi đỗ xe, Tri Lâm nhìn chăm chú vào mắt Diệc Phi hỏi: “Bây giờ anh lái xe, được không đấy?”

Diệc Phi ngơ ngác mấy giây, cười trả lời: “Được chứ.”

Tri Lâm cố ý không thắt dây an toàn, ánh mắt nhu hòa nhìn Diệc Phi, Diệc Phi cúi người xuống thắt chặt dây an toàn cho cô.

“Em muốn ăn gì?”

Tri Lâm nghiêng đầu nhìn anh, nhỏ giọng trả lời: “Đừng dầu mỡ quá là được.”

Diệc Phi lái xe đến một quán ăn eat clean, chỉ là không biết cô có thích không?

Trong suốt quá trình anh đều để ý toàn bộ hành động của Tri Lâm, sợ cô không hài lòng. Sau khi ăn xong, Diệc Phi không đưa cô quay về nhà họ Trương mà đưa cô quay về chỗ của anh ở bên trong tiểu khu. Ngoài ý muốn của anh, Tri Lâm chẳng nói một câu nào, Diệc Phi ngẩn ngơ nhìn cô. Có lẽ nào là cô đã khôi phục ký ức rồi?