Chương 15: Có tôi thì không có anh

“Thẩm Hoài Thâm, anh cho rằng em ngốc sao?”

Thẩm Hoài Dao vừa nói vừa hừ lạnh một tiếng ở khúc quẹo của cầu thang, rồi đi lên lầu.

Diệc Phi đỡ Tri Lâm ngồi xuống ghế, giải thích: “Thì ra là anh em nhà Thẩm tổng của tập đoàn Thẩm thị.”

Thẩm Hoài Thâm quay đầu lại nhìn chằm chằm Diệc Phi, giọng nói hùng hồn đầy lý lẽ: “Chỉ cần hai người chưa kết hôn thì tôi vẫn sẽ không từ bỏ.”

Nhận được thư chiến như vậy, bây giờ phải làm sao?

Diệc Phi nhìn thấy Thẩm tổng ở phía xa, nói với Tri Lâm: “Chúng ta tới chào tạm biệt Thẩm tổng thôi.”

Tri Lâm bĩu môi, anh đang sợ sao?

Sau khi chào Thẩm tổng, Diệc Phi lái xe đưa Tri Lâm tới địa điểm cạnh biển lần trước.

Nhìn thấy một vầng trăng trên cao, sóng vỗ dào dạt dưới ánh trăng sáng. Làn gió mát thổi đến, Tri Lâm mặc bộ váy dài bồng bềnh trong gió, đôi chân dài một mét hai thực sự rất hút mắt.

Diệc Phi hơi cúi đầu, đúng lúc Tri Lâm cũng quay đầu sang, bất chợt môi anh với Tri Lâm hơi chạm qua nhau.

Tri Lâm lạnh nhạt nói: “Anh và Thẩm Hoài Thâm có cùng tính cách đấy.”

“Sao anh có thể giống anh ta được chứ?”

“Háo sắc.”

Trơ mắy nhìn Tri Lâm trở lại ghế cạnh ghế lái, Diệc Phi khép miệng lại. Anh bất đắc dĩ lắc đầu, đưa Tri Lâm trở về nhà họ Trương.

Nắng sớm đã trải dài ở cuối chân trời, Mã Hướng Dương không biết có mục đích gì đến nói chuyện khiến trong lòng Diệc Phi thấy rất không yên.

Diệc Phi nhìn hợp đồng thật lâu, hạ mắt nhìn Quý Long vài giây rồi đứng dậy đi tới phòng họp.

Mã Hướng Dương nhìn thấy cũng đi tới, đặt tờ báo xuống: “Hách tổng, buổi sáng tốt lành.”

Diệc Phi ngồi vào ghế xoay đối diện Mã Hướng Dương, nói rằng: “Mã đổng, cậu tới đây có việc gì không?”

“Hách tổng, anh cảm thấy tôi đến để gây sự sao?”

Diệc Phi cao giọng cười to: “Tôi không có ý đó. Nếu như để chủ tịch Hách biết tôi tiếp đãi khách như thế này thì ông ấy sẽ lập tức đến công ty để gϊếŧ tôi mất.”

“Nghe nói, quan hệ của anh với bố không tốt?”

“Lúc trước vì không hiểu chuyện thôi.” Bỗng dưng Diệc Phi cúi đầu, nói: “Mẹ tôi vì bệnh ung thư mà chết. Lúc mẹ tôi sắp chết, nằm trên giường bệnh với gọi tên bố tôi. Lúc đó tôi vẫn không hiểu sao ông ấy lại không ở bên cạnh mẹ tôi. Kết quả mẹ tôi đã mang theo tiếc nuối mà ra đi.”

Nhìn tinh thần anh đi xuống, đuôi mắt Mã Hướng Dương hơi cong, nói: “Xin lỗi.”

Diệc Phi chợt nhớ tới chưa hỏi Mã Hướng Dương đến đây vì việc gì, chỉ ngẩng đầu: “Mã đổng, anh đến công ty tôi vì chuyện gì?”

“Vợ anh là nhà thiết kế đá quý nổi tiếng Vanna Swell phải không?”

Câu hỏi này rất kỳ lạ, Diệc Phi cũng đáp lại: “Đúng vậy.”

Mã Hướng Dương đứng dậy khỏi ghế, thẳng lưng nói: “Tôi cũng không vòng vo nữa. Trước đây tôi có xem qua hình chụp tổng thể của “The Morning Kiss”, tôi muốn mua bộ trang sức đó.”

Diệc Phi mím môi thành một đường, nghiêm túc từ chối: “Tôi không thể bán được. Kể cả anh đưa toàn bộ tài sản của anh cho tôi thì tôi cũng không bán.”

“Vì sao?”

“Mẹ tôi để lại “The Morning Kiss” như hồi ức tốt đẹp nhất của bà ấy với bố tôi. Lúc bố tôi bắt đầu dốc sức làm, sáng lập nên công ty hữu hạn Chấn Hảo rồi càng ngày càng lớn mạnh, công ty này cũng thành tập đoàn công ty hữu hạn Chấn Hảo. Bố tôi với mẹ tôi gặp nhau tại một bữa tiệc, sau đó mẹ tôi đã thiết kế ra hình dáng ban đầu của “The Morning Kiss” và được bố tôi sửa chữa lại. Hai người họ cùng thức cả đêm tới sáng để chế tác nó. Sau khi hoàn thành, bọn họ đã cùng ôm hôn nhau nên mới đặt tên nó là “The Morning Kiss”.”

Mã Hướng Dương đi tới trước mặt Diệc Phi, đưa tay ra nói: “Thì ra là thế. Vậy tôi xin phép ra về.”

“Vậy tôi không tiễn, hy vọng chúng ta không phải tình địch của nhau.”

Mã Hướng Dương đi rồi cũng đã là chạng vạng, vừa lúc tan tầm. Diệc Phi lập tức chạy xe tới công ty của Tri Lâm đợi cô.

Nhưng ngoài dự đoán của Diệc Phi, Thẩm Hoài Thâm cực kỳ giống đỉa. Từ sau bữa tiệc quen biết Tri Lâm, anh ta đã điều tra tất cả thông tin của cô. Anh ta cũng biết rõ Tri Lâm tan tầm nào nên đã đến công ty Tri Lâm đợi cô ở dưới.

Từ cửa số xe nhìn thấy Tri Lâm ra khỏi cửa chính, Diệc Phi vội vàng mở cửa xe đi tới đón cô: “Honey.”

Diệc Phi không thấy Thẩm Hoài Thâm ở cạnh, Tri Lâm vừa định nói thì Thẩm Hoài Thâm đã châm chọc: “Không nghĩ rằng Hách tổng cũng tìm Trương tổng để bàn chuyện làm ăn nha.”

“Thẩm tổng, nếu anh đã nói xong chuyện làm ăn với cô ấy thì sao anh còn chưa đi nữa, lẽ nào anh định làm kỳ đà sao?” Diệc Phi mỉm cười: “Da đồng hồ của anh cần lau sạch thêm đó, như vậy mới sáng hơn được.”

“Hách tổng, lời nói của anh hơi sai rồi. Trương tổng với anh không đăng ký kết hôn, tôi theo đuổi cô ấy thì anh không có quyền ngăn cản đâu.”

“Anh nói đúng, nhất định tôi sẽ không để anh cướp cô ấy đi đâu.”

Thẩm Hoài Thâm nhe răng cười nói: “Cứ chờ xem.”

Diệc Phi ngẩn người, đây không phải là lời Will nói khi lần đầu gặp anh sao?

Diệc Phi quay đầu nhìn Tri Lâm. Cô bày ra vẻ mặt lạnh như băng liếc nhìn hai người. Diệc Phi cảm thấy Tri Lâm hơi nổi giận rồi, nói: “Honey, anh…”

“Hai người cứ tiếp tục.” Tri Lâm hất tay Diệc Phi ra, lại nói: “Tôi đi đón hai đứa trẻ.”

Trong nháy mắt, Diệc Phi đã ngồi vào ghế lái, hô lên: “Honey, lên xe đi.”

“Không cần, Peter sẽ tới đón tôi. Hai đứa trẻ bị bệnh, tôi phải đến bệnh viện xem sao.”

“Honey, vậy một tiếng hôm nay thì sao?”

Nghe thấy giọng điệu của anh, Tri Lâm lại nói: “Xe tới rồi, ngày mai hẵng nói.”

Thẩm Hoài Thâm mỉm cười nhìn Diệc Phi rồi ngồi lên xe. Xe của hai người đi sau xe của Peter tới bệnh viện.

Sau khi tới bệnh viện, Tri Lâm nhanh chóng xuống xe, nghe Peter ở trên xe nói, hai đứa trẻ đều quá nhạy cảm.

Hai đứa trẻ này đều sinh sống ở nước Anh một thời gian dài, mỗi lần Tri Lâm nấu cơm, nguyên liệu nấu ăn hay hoa quả bình thường mà hai đứa trẻ ăn đều không có vấn đề gì. Ngày hôm nay Peter nói hai đứa trẻ bị dị ứng chanh leo, nhưng kỳ lạ ở chỗ là tại sao hai đứa trẻ ăn được chanh leo chứ?

Tri Lâm đi vào phòng bệnh thấy Lyly vẫn khóc, đi tới xoa lưng: “Lyly, công chúa nhỏ khóc thì sẽ không tìm được hoàng tử đâu.”

Lyly vừa khóc vừa nói: “Mẹ xấu xa quá.”

“Con càng khóc thì càng khó coi đó.”

“Mẹ hư, hư quá. Con muốn daddy, muốn daddy.”

Đợi ở cửa vừa nghe thấy, Diệc Phi đi tới trước giường bệnh của Lyly giống như hát kinh kịch: “Bố tới rồi đây.”

“Daddy, trên người Lyly ngứa.”

Diệc Phi liếc nhìn Will đang vô cùng yên lặng, sau đó ngồi vào cái ghế ở mép giường bệnh, nói: “Lyly cố gắng chịu nha. Ngày mai sẽ đỡ hơn nhiều đó.”

Đôi mắt Lyly tha thiết nhìn Diệc Phi: “Daddy không lừa con chứ?”

“Không đâu.”

Will ở bên nghe thấy, thuận miệng phỉ nhổ: “Quả nhiên là Loli ngốc.”

Lyly chỉ vào Will, vuốt mắt nói: “Daddy, daddy xem kìa, anh lại mắng con rồi.”

“Đừng để ý tới thằng bé. Lần sau bố chỉ dẫn một mình con đi công viên thôi.”

Lyly vểnh miệng nói: “Móc tay nhé.”

“Được.”

Will nhìn thấy ngón út hai người đan vào nhau, lại còn nói: “Móc tay treo ngược, một trăm năm cũng không được thay đổi.”

Sau đó lạnh giọng nói: “Ngây thơ.”

Tri Lâm và Peter nhìn ba người này: “...”

Bỗng nhiên, Thẩm Hoài Thâm đi tới: “Không nghĩ rằng anh lại vượt đèn đỏ luôn đó, xem ra vì muốn tranh sự ưu ái của cô ấy với tôi. Vậy tôi cũng sẽ không vì thế mà lùi bước đâu.”

Peter nhìn thoáng qua Thẩm Hoài Thâm, hỏi Tri Lâm: “Tri Lâm, anh ta là ai vậy?”

“Người theo đuổi.”

Diệc Phi oán thầm: Có mà là kẻ ăn vỏ cây Cabinda thì có.

Peter vỗ vào vai Trí Lâm: “Xem ra em gái tôi ba mươi mốt tuổi rồi vẫn là một đóa hoa thu hút ong bướm ghê nhỉ.”

“Anh, anh mau bớt bớt lại đi.”

Thẩm Hoài Thâm tiến đến cầm tay Peter nói: “Thì ra là anh vợ tương lai.”

Peter ngạc nhiên, không biết thằng “em rể” không biết xấu hổ này từ đâu ra?

“Quên không tự giới thiệu bản thân.” Thẩm Hoài Thâm bới trong túi vest nhưng kết quả lại không mang theo danh thϊếp, lúng túng nói: “Em là Thẩm tổng của tập đoàn Thẩm thị.”

“Vừa mới đi du học về (chơi chữ rùa biển).”

Diệc Phi cười nhạt: Là rùa biển đã đến tuổi trưởng thành.

“Không sai, cậu trai trẻ à, cậu không bận tâm nếu Tri Lâm lớn hơn cậu bốn tuổi chứ.”

Vẻ mặt Thẩm Hoài Thâm thành thật, nói: “Phụ nữ ba mươi tuổi ôm gạch vàng, trong mắt tôi thì tuổi tác không thành vấn đề.”

Nhìn thấy Peter và Thẩm Hoài Thâm vừa nói vừa cười, Diệc Phi cảm thấy nhất định là anh ta đang muốn đẩy Tri Lâm vào trong lòng Thẩm Hoài Thâm.

Không được, tuyệt đối không được.

Chờ đến khi bác sĩ nói hai đứa trẻ không sao, có thể trở về nhà thì cả nhà mới thở phào nhẹ nhõm.

Thẩm Hoài Thâm khá vội vàng, anh ta muốn ở bên cạnh mua chuộc hai đứa trẻ. Will cũng cảm thấy chán ghét hành động của Thẩm Hoài Thâm nhưng vẫn nói là thích anh ta.

Còn Lyly thì không thèm để ý tới Thẩm Hoài Thâm, Diệc Phi thực sự rất cảm động vì điều đó. Sau một lúc, Thẩm Hoài Thâm cũng mất kiên nhẫn, bèn lấy cớ đi về.

Diệc Phi phất tay, cuối cùng đã loại bỏ được đối thủ cạnh tranh kia, vui vẻ là điều chắc chắn.

Diệc Phi muốn đưa Tri Lâm và hai đứa trẻ về, tuy nhiên Will lại nghiêm mặc từ chối: “Không cần, bác tôi cũng có xe.”

Cứ như vậy, Diệc Phi phải lái xe một mình trở về.

Sáng sớm hôm sau, Diệc Phi đi tới công ty, biết được Thẩm Hoài Thâm đến thăm dò tin tức, anh ngồi cũng không yên. Rốt cuộc ý đồ của Thẩm Hoài Thâm là gì?

Anh đi tới phòng nghỉ uống ngụm trà rồi mới chậm rãi đi tới phòng họp ngồi xuống, nhìn Thẩm Hoài Thâm nói: “Thẩm thiếu gia, không biết anh ghé qua công ty nhỏ của tôi làm gì vậy? Tôi cũng không phải là cô ấy, sẽ không dễ dàng tha thứ cho anh đâu.”

Thẩm Hoài Thâm đứng lên, cười nói: “Anh sợ gì chứ. Tôi cũng không đến nhòm ngó tài sản gì của anh mà.”

Hai người càng lúc càng tiến gần lại, vẻ mặt Diệc Phi sắc sảo, nói: “Nhưng tôi cảm thấy anh đang giả vờ có ý tốt, tôi vẫn phải đề phòng trộm trước rồi xem người sau. Anh muốn cướp cô ấy từ tôi, sao tôi có thể ngồi yên không quan tâm chứ.”

Thẩm Hoài Thâm ném một bản hợp đồng lên bàn, không hề nói thêm lời nhảm nhí nữa: “Ha ha ha, tôi được Thẩm đổng của nhà tôi ra lệnh tới đàm phán chuyện hợp tác với anh. Anh xem này, tôi cũng không cầm đao, cũng không đi tới công ty của cô ấy, anh lo lắng gì chứ hả?”

Diệc Phi nhận được hợp đồng, mở ra chăm chú nhìn rồi nói với Thẩm Hoài Thâm: “Không ngờ rằng anh lại sợ Thẩm đổng đó, thực sự ngạc nhiên.”

“Không phải là tôi sợ, mà là tôi kính trọng.”

Diệc Phi để hợp đồng lên bàn rồi nói: “Hai bên công ty hợp tác thì có lợi cũng không tệ, tuy nhiên tôi lại muốn xem người đàm phán thế nào.”

Thẩm Hoài Thâm đẩy hợp đồng tới trước mặt Diệc Phi, nói: “Đừng, bố tôi biết được sẽ gặm sạch xương đầu tôi, vứt tôi sang Châu Phi làm mồi cho thú dữ đó.”

Hai chân Diệc Phi bắt chéo, cười nói: “Nếu như đổi là em gái của anh tới thì nhất định tôi sẽ ký. Nhưng là anh thì tôi lại phải suy nghĩ một lát.”

“Tôi có thể đảm bảo bây giờ tôi sẽ không tranh giành Tri Lâm với anh nữa.”

“Tôi nghĩ anh không cần tranh với tôi thì tôi cũng có thể ký. Chỉ cần lúc có tôi thì không có anh là được rồi.”

Thẩm Hoài Thâm vỗ bàn: “Hách Diệc Phi. Kể cả anh không chấp nhận theo đuổi cô ấy công bằng thì dựa vào gì mà tôi phải đáp ứng điều kiện vô lý như vậy của anh chứ?”

“Thẩm tổng, vậy anh có đồng ý không?”