Chương 14: Không phải để anh kiếm vợ của người

Có một người đàn ông cách chỗ Tri Lâm không xa, ăn mặc gọn gàng, trên người là bộ vest xanh ngọc đang chậm rãi đi tới chỗ cô. Trong đôi mắt quyến rũ thỉnh thoảng còn toát ra vẻ đầy tự tin của một người thành đạt.

Tri Lâm vẫn chưa chú ý tới thì người đàn ông đã đưa tay ra: “Đã lâu không gặp.”

Lúc này Tri Lâm chỉ ngẩng đầu lên: “Anh là ai?”

“Cô không biết tôi cũng đúng thôi. Sao cô có thể thấy tôi lúc tôi đang catwalk được. Cô có tới buổi biểu diễn ở Pari năm ngoái không?”

Diệc Phi đang thầm oán trách ở một nơi nào đó: Sao lại có cách làm quen cổ hủ như vậy chứ? Năm đó tôi vẫn là Hạ Vũ Hà bên bờ sông Đại Minh này.

“Thật ngại quá, tôi không quen biết anh.”

Tri Lâm đứng dậy, người đàn ông nhanh mắt túm lấy cổ tay Tri Lâm, nhìn thấy ánh mắt lạnh lùng của Tri Lâm, anh ta vội buông tay và nói: “Không cần phải rời đi vội vàng như vậy chứ, tên của cô là gì?”

“Trương Tri Lâm. Nếu không có chuyện gì khác thì tôi đi trước đây.”

Nhìn thấy người đàn ông kia quấy rầy Tri Lâm, Diệc Phi không nhịn được, tiến tới ôm eo Tri Lâm, tỏ vẻ đắc ý tuyên bố chủ quyền trước mặt người đàn ông kia: “Cô ấy là mẹ của con tôi.”

“Hách Diệc Phi.” Người đàn ông nở nụ cười khinh miệt: “Anh và cô ấy không đăng kí kết hôn. Tôi muốn theo đuổi cô ấy là tự do của tôi.”

Nhìn thấy người đàn ông vẫn không có ý định từ bỏ, Diệc Phi giận: “Anh nghe không hiểu sao? Kiếp này cô ấy chính là của tôi, bất kể là anh hay người khác đều không thể cướp đi được.”

Người đàn ông cười cười, nói: “Tôi khá muốn nghe chính miệng Trương tiểu thư nói mối quan hệ của anh với cô ấy.”

“Anh muốn gây chuyện sao?”

“Chúng ta đi thôi.”

Tri Lâm hờ hững kéo tay Diệc Phi, vòng qua người đàn ông kia đi đến chỗ đông người. Người đàn ông nhân lúc hai người không chú ý đã để một tấm danh thϊếp của anh ta vào trong túi của Tri Lâm.

Diệc Phi nhướn môi. Cho dù có người cố gắng tiếp cận Tri Lâm thì cô cũng sẽ không chấp nhận.

Có một người đàn ông khác đang đi tới chỗ bọn họ. Bộ vest đặt may của anh ta màu đỏ thẫm làm tôn thêm khí chất trưởng thành của người đàn ông. Tướng mạo của người Âu Mỹ rất dễ nhận ra ở trong hội trường.

Người đàn ông đi tới nhìn Tri Lâm, Diệc Phi chỉ cười khẽ vuốt cằm. Tri Lâm nhìn thấy người đàn ông cũng gật đầu đáp lại.

Heath liếc nhìn Diệc Phi, sau đó nói với Tri Lâm: “Tôi với ông chủ của tập đoàn này có hợp tác với nhau.”

Diệc Phi có biết Heath, biết anh ta từng có quan hệ tình cảm với cô. Ngày hôm nay, nếu như Heath Goll muốn nối lại tình xưa với Tri Lâm, anh tuyệt đối không cho phép.

“Chào anh, Goll tiên sinh.”

Heath mỉm cười gật đầu, bỗng nhiên Tri Lâm hỏi: “Mấy năm nay anh sống tốt chứ?”

Đột nhiên có một người phụ nữ tóc vàng mắt xanh đi tới khoác tay Heath. Heath liếc mắt nhìn cô ấy rồi nói: “Tốt. Đây là vợ của tôi, Alice.”

Alice bắt tay Tri Lâm, dùng tiếng Trung Quốc trang trọng nói: “Chào cô.”

“Chào cô. Tôi tên là Trương Tri Lâm. Alice, tiếng Trung của cô rất được đó.”

Heath cười nói: “Cô ấy chỉ biết nói mấy từ đơn giản thôi.

“Cũng không tệ.”

Alice nhìn Diệc Phi, cười hỏi Heath: “Who is he?”

“Hello, nice to meet you.” Diệc Phi lại dùng tiếng Trung nói: “Tên tôi là Hách Diệc Phi. Alice, cô rất đẹp.”

Diệc Phi nắm lấy tay Alice và hôn lên đó. Alice thu tay về, mỉm cười, nói bằng tiếng Trung không chuẩn lắm: “À, cảm ơn anh. Tôi cũng rất hân hạnh được quen biết anh, Hách tiên sinh.”

Tri Lâm ngạc nhiên liếc mắt nhìn Diệc Phi. Mặc dù biết đây là nghi thức của phương Tây nhưng cô vẫn cảm thấy hơi có vị chua.

Bốn người rảnh rỗi nói chuyện phiếm vài câu rồi tách ra.

Diệc Phi đang nói chuyện với vài thương nhân lâu năm, còn Tri Lâm thì đi tới một bên ngồi xuống.

Một người đàn ông mặc vest đen tuyền đi tới trước mặt Tri Lâm, cúi nửa người, đưa tay mời Tri Lâm: “Tôi có thể mời cô nhảy một điệu được không?”

Với những việc này, Tri Lâm hoàn toàn không quan tâm. Cô nhìn người đàn ông có vẻ ngoài nam tính kia: “Thật ngại quá, tôi không biết khiêu vũ.”

Diệc Phi quay đầu lại, ánh mắt sắc bén phát hiện ra có người khác tiếp cận Tri Lâm, anh lập tức tới chặn trước mặt cô, nói với người đàn ông kia: “Thật ngại quá. Cô ấy là của tôi.”

Người đàn ông xua tay, lúng túng nói: “Thì ra là hoa thơm đã có chủ. Thật ngại quá. Đây là danh thϊếp của tôi.”

Diệc Phi lấy danh thϊếp đưa cho Tri Lâm lúc đang đọc nó: “Mã Hướng Dương của tập đoàn Tư Dương sao? Tổng giám đốc Mã, hân hạnh được làm quen. Đây là danh thϊếp của tôi.”

Mã Hướng Dương nhận lấy danh thϊếp của Diệc Phi, mỉm cười đưa tay ra nói: “Thì ra là Hách tổng của tập đoàn Chấn Hảo, đã ngưỡng mộ từ lâu.”

Diệc Phi mím môi, môi nhếch cười: “Tôi nghe nói là Mã tổng dựng sự nghiệp từ hai bàn tay trắng. Bây giờ đã chính thức trở thành người đàn ông độc thân giàu có.”

Còn dám làm quen với cô nữa à? Là một người đàn ông độc thân giàu có, khi thấy người đẹp độc thân mà lại lập tức tiến lại gần. Vậy có phải là nếu anh ta tình cờ nhìn thấy mấy cô gái trong trẻo ngây ngô, hay người thứ ba hay thậm chí là mấy cô gái gian xảo thì đều rước về nhà không?

Mã Hướng Dương tiếp cận Tri Lâm không phải vì nhìn trúng vẻ bề ngoài của cô. Quan trọng là đá quý trên người cô là tác phẩm nổi tiếng của cố nhà thiết kế Vanna Swell, The Morning Kiss.

Dưới ánh nắng long lanh chiếu xuống, The Morning Kiss tượng trưng cho tình yêu tốt đẹp.

Mã Hướng Dương có nghiên cứu về đá quý. Tuy chuyên môn của anh ta là đào tạo nghiệp vụ doanh nghiệp nhưng từ nhỏ, anh ta đã sống ở vùng đất có khá nhiều quáng sản đá quý nên vẫn có tình cảm đặc biệt đối với đá quý.

Trước đây, Mã Hướng Dương đã nghe nói qua tên của nhà thiết kế đá quý này.

Đáng tiếc, các tác phẩm mà vị cố nhà thiết kế này tự chế tác lại càng ít hơn. Tuy nhiên hôm nay có thể tận mắt nhìn thấy cũng là may mắn rồi.

Tri Lâm nhìn hai người vẫn nắm chặt tay nhau, cô lấy ra một tấm danh thϊếp từ trong túi đưa tới trước mặt Mã Hướng Dương.

Lúc này Diệc Phi mới buông tay ra.

Mã Hướng Dương nhìn thấy phần giới thiệu ở trên, hơi há miệng, hỏi: “Cô là Thẩm Hoài Thâm sao?”

Tri Lâm lấy lại tấm danh thϊếp ở trong tay của Mã Hướng Dương lại, nhìn qua rồi lại lấy một tấm danh thϊếp khác, nói rằng: “Không phải. Tôi là Trương Tri Lâm.”

Mã Hướng Dương nghiêm túc nhìn tấm danh thϊếp, nói: “Phó tổng tập đoàn Hồng Duyệt, Trương Tri Lâm.”

Tri Lâm gật đầu: “Vâng.”

Mã Hướng Dương thu lại danh thϊếp, cười nói: “Trương tổng, xem ra cô không phải là người giỏi giao tiếp nhỉ.”

Tri Lâm gật đầu: “Anh nói đúng rồi.”

“Trương tổng, chúng ta đến bên kia ngồi xuống trò chuyện đi.”

Tri Lâm cùng với Mã Hướng Dương đến ngồi xuống, người nào đó lại giống như cái đuôi bám sát ở phía sau.

Trong lòng Diệc Phi như bị tan vỡ một phần. Là một bông hoa của tổ quốc, anh chắc chắn là một nhân tài. Nhưng làm bố của con của cô thì anh không cho phép những người khác có cử chỉ thân mật gì với cô cả.

Lúc hai người bắt đầu nói chuyện rôm rả với nhau, Diệc Phi đưa tay ra nói với Tri Lâm: “Honey, anh có thể nhảy một điệu với em không?”

Hai người đang hứng thú bỗng ngây ngốc nhìn Diệc Phi. Nhất là ánh mắt thờ ơ của Tri Lâm nhìn anh khiến anh thấy hơi chột dạ nhưng vẫn quyết không biểu lộ ra. Anh mỉm cười, giơ tay ra đợi cô đặt bàn tay xuống.

“Đừng từ chối tôi, có được không?”

Mã Hướng Dương liếc mắt nhìn Diệc Phi, quay đầu cười nói với Tri Lâm: “Cô cứ giữ lại cách liên lạc đi, sau này chúng ta trò chuyện tiếp.”

“Được rồi.”

Sau khi Tri Lâm thoáng nhìn qua, Mã Hướng Dương cũng rời đi. Tri Lâm đảo mắt, tức giận nói với Diệc Phi: “Anh cố ý gây sự à?”

Tay Diệc Phi run rẩy giật mình nhưng vẫn mỉm cười như trước đó, nói: “Honey, là lỗi của anh. Em xem anh này, vì em mà trái tim đang loạn cả lên đây. Honey, em có thể để ít mặt mũi cho anh được không. Hãy nhảy cùng anh một điệu nào.”

“Tôi không biết nhảy.”

Nghe vậy, Diệc Phi trực tiếp kéo Tri Lâm dậy, ôm lấy vòng eo thon thả của cô, cười nói: “Nếu không biết thì để anh dạy em.”

“Mặt anh đúng là dày mà.”

Diệc Phi liếc mắt đưa tình dưới ánh đèn lấp lánh, ánh mắt sáng lên giống như lời nói của anh: “Vì em, anh có thể mặt dày hơn nữa.”

Trên sàn nhảy, chủ nhân của bữa tiệc này đã sớm nhảy xong rồi. Chỉ là mọi người đang ở bên cạnh nhìn vài thanh niên tuấn tú mời các cô gái xinh đẹp khiên vũ.

Diệc Phi nghe thấy âm nhạc của hội trường, nói: “Honey, đây là điệu Walt. Anh sẽ dẫn em từ từ.”

Tri Lâm thấp giọng: “Lần sau tôi sẽ từ chối.”

Diệc Phi không để ý lời nói của Tri Lâm: “Honey, sang bên phải, rồi sang bên trái.”

“Sao anh lại biết nhảy vậy?”

“Honey, ở thời đại học anh có học qua. Tuy nhiên em yên tâm, không phải vì ai mà anh mới học đâu.”

“Lần sau anh phải đặt suy nghĩ của mình đúng nơi đúng chỗ, như vậy mới có lợi cho sự nghiệp của anh.”

“Được rồi, tất cả đều nghe theo em hết.”

Sau khi hai người nhảy xong, chuẩn bị rời khỏi sàn nhảy thì đột nhiên có một người phụ nữ mặc lễ phục màu hồng có hình chim yến xông tới, khách sáo nói: “Tiểu thư, tôi có thể nhảy với ngài đây một điệu được không?”

“Có thể.”

Tri Lâm không để ý đến ý kiến của người khác đã lập tức đem bán người nào đó đi.

Thấy Diệc Phi miễn cưỡng nên cô ta cũng không dám làm gì khác. Diệc Phi chỉ nhẹ nhàng kéo tay Tri Lâm lại.

Người phụ nữ lúng túng nói: “Anh biết mà, anh không thể từ chối phụ nữ được.”

Từ đâu lại xông ra một người trơ trẽn như vậy chứ?

Diệc Phi chịu đựng trạng thái bực bội, rất thoải mái đồng ý.

Tri Lâm ở một bên nhìn hai người cùng nhảy, đột nhiên có một người ngồi vào bên cạnh cô.

Không sai, chính là người đàn ông mặc vest xanh ngọc kia.

Tri Lâm liếc nhìn bộ vest đen được cắt tỉa tinh xảo kiểu cách sang trọng của Diệc Phi rất hợp với ngũ quan thâm thúy của anh. Thực sự là rất tinh tế.

Người ngồi bên cạnh Tri Lâm bỗng nhiên lên tiếng: “Người đẹp, người đàn ông kia đã bị người đẹp khác kéo đi rồi, cô có ghen tị không? Nếu như cô ghen tị thì không ngại cùng tôi nhảy một điệu chứ?”

Tri Lâm quay đầu nhìn cái tên Thẩm Hoài Thâm trộm nhét danh thϊếp cho cô, lạnh nhạt nói: “Thật ngại quá, vẫn câu nói cũ, tôi không biết khiêu vũ.”

“Sao người đẹp cứ vô tình như vậy?”

“Da mặt của anh cũng không kém.”

“Người đẹp nói vậy thì tôi cũng coi như đang khen ngợi vậy.”

Tại sao lại có người không biết xấu hổ hơn cả anh vậy chứ? Mặt mũi cũng gọi là đẹp nhưng không đẹp bằng anh được. Nhưng mà có hai người có tính cách tương đương với nhau thì cô tuyệt đối sẽ không đồng ý với người còn lại.

Tri Lâm di chuyển ra chỗ khác, Thẩm Hoài Thâm cũng di chuyển tới gần theo. Rốt cuộc Tri Lâm cũng biết được lợi ích của việc có bạn trai rồi, chính là dọn sạch mấy anh đẹp trai không rõ lai lịch này.

Thẩm Hoài Thâm chỉ vào người phụ nữ đang nhảy cùng Diệc Phi, nói: “Cô có cảm thấy Hách tiên sinh với người đẹp kia rất xứng đôi không?”

Tri Lâm không trả lời.

“Cô xem, hai người họ nhảy ăn ý như vậy, thỉnh thoảng còn cười cười nữa chứ.”

Tri Lâm vẫn không trả lời.

Không thể không hoài nghi liệu Thẩm Hoài Thâm này có phải là gián chuyển thế không nữa. Anh ta cứ giống như kẹo cao su vậy, dính chặt lấy Tri Lâm không chịu rời.

Diệc Phi nói mấy câu với người đẹp xong rồi hai người lập tức quay lại chỗ bọn họ.

Người đẹp nhìn thấy Thẩm Hoài Thâm nói: “Anh, sao anh có thể bảo em làm chuyện như vậy chứ. Hai người họ là người yêu của nhau mà.”

“Thẩm Hoài Dao, em bán đứng anh của em sao?”

Hai cánh tay của Thẩm Hoài Dao khoanh trước ngực, cười mỉa: “Em không bán đứng anh. Bố mở bữa tiệc này cũng không phải để cho anh tới chọn vợ của người khác.”

“Thẩm Hoài Dao, em đừng mơ tháng này lấy được tiền của anh để mua túi hàng hiệu nữa.”

Thẩm Hoài Dao lập tức rời đi, nói lại: “Hứ, không mua thì không mua. Em đi tìm bố để xin tiền.”

Thẩm Hoài Sâm tức giận kêu lên: “Thẩm Hoài Dao, em quay lại đây cho anh.”