Chương 22

Ngay khi Mộ Khanh Trần nghĩ mình sắp tiêu đời thì một tiếng nổ lớn đã làm Triều Âm giật mình.

Tiếng Phụng Miên ở bên ngoài cửa gọi vào.

“Triều Âm sư huynh! Huynh có ở đó không? Thanh Vân Cốc bị kẻ lạ xâm nhập. Chúng đốt sạch kho thuốc của chúng ta rồi.”

Triều Âm nghe tiếng gọi của Phụng Miên, lập tức thắt lại đai lưng cho Mộ Khanh Trần. Sau đó lấy mền che phủ người y.

Rồi mới mở cửa ra bên ngoài.

“Để ta xem thử”

Xác định Triều Âm đã đi xa Phụng Miên bèn mở cửa lén lút vào phòng.

“Phụng Miên cô nương. Làm phiền cô mang ta dấu đi.”

“Ngươi còn đi được không?”

“Ta đã bị hạ thuốc. Cô có thể dìu ta đi không?”

Phụng Miên bèn kéo chăn ra.

Trông thấy áo Mộ Khanh Trần đã bị xé rách sau một giây ngại ngùng cô lập tức đỡ Mộ Khanh Trần ngồi dậy, sau đó dìu y chạy ra cửa.

Họ không đi theo hành lang mà lẩn vào rừng trúc. Sau đó men theo những bụi cây nhỏ dọc đường. Một lúc sau Phụng Miên đã dìu Mộ Khanh Trần ra tới bờ suối.

“Ngươi ngồi đây ta đi kiếm cho ngươi một bộ y phục khác”

“Được”

Sau khi Phụng Miên rời đi Mộ Khanh Trần cố sức chống người đi về phía bờ suối.

Trời đã vào đông mặt nước sắp đóng thành băng. Nhưng Mộ Khanh Trần vẫn mặc kệ, y cẩn thận ngâm mình xuống suối.

Quá lạnh.

Cái lạnh bủa vây cơ thể.

Vẫn không đủ.

Mộ Khanh Trần bèn dứt khoát lặn sâu xuống dòng nước.

Khi Phụng Miên mang quần áo đến nơi đã trông thấy Mộ Khanh Trần trồi lên từ giữa con suối.

Toàn thân y ướt đẫm.

Chiếc áo đã bị xé rách nay lại ngấm nước làm cho bộ ngực săn chắc của y lộ rõ mồn một.

Phụng Miên dù sao cũng là cô nương mới lớn. Trông thấy cảnh như thế mặt tức thời đỏ bừng.

Cô lắp ba lắp bắp.

“Ngươi.. ngươi.. trời lạnh như thế sao còn ngâm mình trong nước suối.”

Mộ Khanh Trần biết Phụng Miên mắc cỡ, y cũng rất ngại ngùng. Nhưng trong hoàn cảnh này chỉ có ngâm mình trong nước lạnh mới giải được rượu của Triều Âm.

Y với tay lấy bộ quần áo Phụng Miên đưa cho.

Sau đó đi ra một bụi cây thay y phục.

Tóc Mộ Khanh Trần đã ướt đẫm nhưng không có thời gian để ý đến điều đó.

Sau khi thay y phục mới Mộ Khanh Trần bèn từ biệt Phụng Miên.

Nơi này thật sự quá nguy hiểm.

Cho dù Mộ Khanh Trần không bị hạ thuốc, chỉ bằng vào võ công của Triều Âm hắn vẫn dư sức hạ gục Mộ Khanh Trần.

Phụng Miên đưa cho y vài lọ thuốc sau đó chỉ đường cho Mộ Khanh Trần rời khỏi Thanh Vân Cốc.

Đây là con đường mà Phụng Miên hay dùng nó để trốn ra ngoài. Nên ngoài cô không ai có thể biết được.

Do đó Mộ Khanh Trần tuyệt đối an toàn.

Phụng Miên có nằm mơ cũng không dám nghĩ sư huynh của mình vậy mà lại mơ tưởng đến Mộ Khanh Trần.

Lúc ấy cô đang chuẩn bị đi hái thuốc. Vô tình trông thấy Triều Âm cầm hai vò rượu đi ngang.

Trước đó hắn đã bảo Phụng Miên mình phải bế quan không cho phép mọi người làm phiền. Nhưng bây giờ lại lén lút như thế nên Phụng Miên tò mò theo sau.

Có lẽ do quá hăng say với kế hoạch của mình nên Triều Âm không phát hiện được có kẻ đang theo dõi đằng sau.

Đến khi Phụng Miên đứng ngoài cửa nghe thấy hắn nói chuyện với Mộ Khanh Trần, bèn biết chuyện lớn sắp xảy ra. Cô lập tức chạy đi phóng hỏa kho thuốc, nhằm dụ Triều Âm đi xa để cô có thời gian giải cứu Mộ Khanh Trần.

Đến khi Triều Âm quay lại đã không trông thấy Mộ Khanh Trần.

Hắn vì quá tức giận mà cho thuộc hạ đốt luôn cả căn phòng Mộ Khanh Trần từng ở.

Con mồi đến tay lại xổng mất.

Ta còn chưa kịp hôn lên bờ môi mọng nước đó. Còn chưa trông thấy Mộ Khanh Trần rêи ɾỉ dưới thân mình.

Triều âm lầm bầm trong kẽ răng.

“Lần sau chỉ cần bắt được Mộ Khanh Trần, ta sẽ”ăn”y ngay lập tức. Không thể để đêm dài lắm mộng như hôm nay”

Mộ Khanh Trần theo con đường nhỏ mà Phụng Miên chỉ, đi ra khỏi Thanh Vân Cốc đã là trưa hôm sau.

Hiện tại Mộ Khanh Trần vẫn chưa xác định được mình đang ở nơi nào.

Y chỉ thấy mình đang đứng ở nơi rất cao. Trước mắt Mộ Khanh Trần là một khoảng không bao la bát ngát, gió thổi l*иg lộng.

Ở xa kia còn có một thác nước hùng vĩ.

Nước từ thác chảy ra tạo thành một dòng sông lớn.

Mặt nước trong vắt, Mộ Khanh Trần soi vào nhìn thấy rõ khuôn mặt của mình cùng với một vết hôn xanh tím dưới cổ.

Y lập tức dùng tay chà thật mạnh như thể muốn xé hoàn toàn dấu vết ghê tởm trên cổ của mình.

Sau một lúc chà xát cổ y đã bị đỏ một mảng lớn. Nhưng dấu vết kia vẫn không thể tan đi.

Mộ Khanh Trần tức giận đập tay xuống mặt nước.

Nước văng tung tóe. Ướt cả khuôn mặt và bộ trang phục y đang mặc trên người.

Mộ Khanh Trần tức giận vì mình quá chủ quan, nếu hôm đó Phụng Miên không đến kịp y cũng không biết mình còn có can đảm để sống hay không.



Y lại càng tức giận vì mình võ công không bằng người.

Để đến khi xảy ra chuyện, không thể đường đường đánh cho Triều Âm một trận mà chỉ còn cách trốn chạy.

Sau khi phát tiết xong.

Mộ Khanh Trần bắt đầu lâm vào trạng thái chản nản.

Y ngồi xuống bờ suối gục mặt vào bàn tay.

“Sư phụ, Mặc Triều Bạch các người ở đâu? Không có hai người ta thực chẳng biết làm sao?”

Trong vô thức Mặc Triều Bạch đã hoàn toàn thay thế Bạch Ức Quân trở thành chỗ dựa vững chắc trong lòng Mộ Khanh Trần.

“Khanh Trần”

Vang vọng bên tai tiếng gọi của sư phụ.

Mộ Khanh Trần nhìn xung quanh nhưng vẫn không thấy Bạch Ức Quân.

Y lại tiếp tục ủ rũ.

“Mộ Khanh Trần”

Bây giờ lại là giọng nói của Mặc Triều Bạch.

Mộ Khanh Trần gục đầu cười khổ.

“Có lẽ ta quá dựa dẫm vào hai người.”

Mộ Khanh Trần cứ ngồi ũ rũ như thế từ chiều cho đến khi trăng treo lên cao. Y bèn tìm một chỗ tương đối sạch sẽ lượm một ít nhành cây trải trên mặt đất. Sau đó đốt một đống lửa nhỏ.

Đến khi Mộ Khanh Trần ngủ say lại nghe thấy tiếng gọi của Mặc Triều Bạch.

“Khanh Trần”

“Mặc Triều Bạch huynh đang ở đâu?”

Y thấy mình lại đứng giữa không gian trắng xóa. Bên tai lúc này văng vẳng tiếng gọi của Mặc Triều Bạch.

“Mặc Triều Bạch”

Mộ Khanh Trần cứ đứng gọi như thế đến khi bướm tím Tử La xuất hiện. Nó bay vài vòng xung quanh Mộ Khanh Trần rồi từ từ bay đi. Mộ Khanh Trần biết nó muốn y đi theo.

Thế là một người một bướm đi mãi…đi mãi…

Đến khi dừng lại không gian trắng xóa đã được thay bằng khu rừng lúc trước Mộ Khanh Trần đã gặp Mặc Triều Bạch trong mơ.

Tử La dẫn y đến gần chiếc quan tài bằng bạc.

Sau đó nó vỗ cánh bay đi mất.

Bây giờ Mộ Khanh Trần mới nhìn rõ hình dáng của chiếc quan tài.

Nó giống như một cái hộp. Bên ngoài khắc hoa văn một người đang cầm chiếc roi dài, xung quanh là bốn con thú đang quỳ mọp dưới chân y. Trong đó Mộ Khanh Trần chỉ nhận ra được một con hung thú Hỗn Độn.

Tại sao càng đến gần chiếc quan tài, Mộ Khanh Trần lại càng hồi hộp như thế.

Khi y đã nhìn thấy rõ người nằm bên trong.

Bất giác máu Mộ Khanh Trần như đông lại. Chân y đứng không vững suýt thì khụy xuống đất.

Y phải bám lấy cỗ quan tài mới có thể trụ vững.

“Là Mặc Triều Bạch”

“Mặc Triều Bạch chết rồi, huynh ấy lại bỏ ta mà đi rồi.”

Mặc Triều Bạch đang an tường nhắm mắt nằm trong quan tài. Y lại mặc bộ giáp bạc mà trước đây Mộ Khanh Trần đã thấy.

“Mặc Triều Bạch huynh tỉnh dậy cho ta? Ai cho phép huynh ngủ như thế?”

“Huynh đã hứa sẽ bảo vệ ta cả đời mà”

“Mặc Triều Bạch”

Mặc Triều Bạch nghe tiếng Mộ Khanh Trần gọi mình. Y cố gắng trả lời Mộ Khanh Trần. Nhưng tiếng nói của y không thể phát ra.

Tiếng Mộ Khanh Trần tiếp tục nức nở.

“Huynh thích ta như thế mà, sao bây giờ lại bỏ ta đi?”

“Huynh cũng giống như sư phụ. Các ngươi đều là một đám nhẫn tâm.”

Mặc Triều Bạch nghe rõ từng tiếng khóc kèm theo tiếng nỉ non của Mộ Khanh Trần.

“Huynh còn dám nói mình là chiến thần. Làm gì có chiến thần nào yếu đuối như huynh”

Mộ Khanh Trần lúc thì kể lể khi thì chửi bới làm Mặc Triều Bạch không biết phải làm như thế nào.

Đến khi Mộ Khanh Trần giật mình tỉnh lại mới phát hiện thì ra đó lại là một giấc mơ.

Nhưng trong thâm tâm y lại biết rằng nó chính là sự thật.

Lần trước khi hai người gặp nhau ở khu rừng, sau đó Mặc Triều Bạch lại xuất hiện để cứu y.

Hôm nay Mộ Khanh Trần lại tiếp tục nhìn thấy Mặc Triều Bạch nằm trong quan tài.

Mộ Khanh Trần quyết định phải đến Đông Hải một chuyến. Chỉ cần gặp Trầm Du thì mọi chuyện sẽ được rõ ràng. Mặc Triều Bạch sống hay đã chết Mộ Khanh Trần cũng nhất quyết trông thấy y một lần.

Bây giờ Mộ Khanh Trần bắt đầu tập trung linh lực. Y quyết định dùng thuật dịch chuyển tức thời để đến bờ biển Đông Hải. Sau đó lại dịch chuyển một lần nữa để đến chỗ Trầm Du.

Lộ trình đã được hoạch định rõ ràng. Giờ chỉ còn cách thực hiện.

Mộ Khanh Trần ngươi làm được mà.

Y tự tìm cách củng cố tinh thần của mình.

Tích tắc sau Mộ Khanh Trần đã xuất hiện ở trấn Lạc Dương. Đây chính là trấn nhỏ kế bờ Đông Hải mà năm năm trước Mộ Khanh Trần đã từng ghé qua với ý định đi tìm Bạch Ức Quân.

Chưa bao giờ Mộ Khanh Trần thực hiện thuật di chuyển một đoạn xa như thế.

Nhưng cũng làm cho Mộ Khanh Trần hết sạch linh lực. Bắt buộc phải nghĩ ngơi điều tức vài hôm.

Y bèn ghé vào khách trọ lúc xưa đã từng ở.



Sau khi vào phòng Mộ Khanh Trần lập tức xếp bằng ngồi điều tức. Nhưng chưa được bao lâu đã nghe tiếng tiểu nhị ngoài cửa vọng vào.

Hỏi y có muốn dùng một bình trà nóng hay không.

Mộ Khanh Trần lập tức từ chối.

Đến khi lắng nghe tiếng bước chân của tiểu nhị xa dần Mộ Khanh Trần mới yên tâm.

Nhưng lúc này Mộ Khanh Trần lại nhớ ra một chuyện.

Lúc y đến trấn Lạc Dương lần đầu tiên, Lục Thủy cũng tại nơi này đã tìm được y.

Nguy rồi.

Tại sao Mộ Khanh Trần lại quên mất nơi đây có tiền trang của Lục Nguyệt Sơn Trang.

Mà Lục Ly trang chủ của Lục Nguyệt Sơn Trang hiện đang có quan hệ với Ma Thần Cung.

Mộ Khanh Trần biến mất ngay tại chỗ.

Khi y xuất hiện trở lại đã ở sát bên bờ biển Đông Hải.

Nhưng vẫn bị Cố Triều theo kịp.

Hai bên giao thủ rất lâu.

Bởi vì Cố Triều trong lần đến Thanh Vân Cốc đã bị Triều Âm làm cho bị thương. Nhưng vì nghe Lục Ly báo Mộ Khanh Trần xuất hiện ở Lạc Dương nên lão vẫn cố chấp đi bắt y về.

Nhưng đã giao đấu rất lâu vẫn không thể bắt được Mộ Khanh Trần.

Mà Mộ Khanh Trần còn đánh cho lão thương tích đầy mình.

Mộ Khanh Trần nhận ra lão đã bị thương. Cơ hội này không thể từ bỏ.

Y quyết định phải gϊếŧ chết lão. Mộ Khanh Trần tập trung đánh vào vết thương mà Triều Âm đã gây ra trên ngực Cố Triều.

“Bịch”

Lão té xuống đất. Cây trượng đầu lâu đã bị kiếm của Mộ Khanh Trần cắt đứt.

Mộ Khanh Trần lăm lăm Phi Tuyết từ trên cao nhìn xuống lão.

“Ngươi cũng có ngày hôm nay”

“Đừng gϊếŧ ta. Ngươi muốn gì ta cũng sẽ cho ngươi”

“Muốn chờ viện binh sao? Chịu chết đi”

Ngay khi Phi Tuyết đâm tới một đường kiếm đã ngăn nó lại.

Phụ thân của Lục Thủy cung chủ Lục Nguyệt Sơn Trang đã xuất hiện.

“Bắt hắn cho ta”

Lục Ly chỉ liếc Cố Triều một cái sau đó xông tới đánh nhau với Mộ Khanh Trần.

Dù gì Lục Ly cũng là phụ thân của Lục Thủy. Mộ Khanh Trần không thể ra tay dứt khoát như với Cố Triều.

Y càng đánh càng lùi ra sau.

“Muốn chạy trốn sao? Đừng mơ”

Lục Ly là một lão hồ ly chính hiệu. Làm sao không biết được ý đồ của Mộ Khanh Trần. Lão lập tức chặn đứng đường lui của y.

“Lục Thủy có biết ông đến đây để bắt ta không?”

“Ngươi yên tâm. Ta đã nhốt nó ở Lục Nguyệt Sơn Trang. Dù nó có ba đầu sáu tay cũng không thể thoát ra được.”

“Nếu sau này hắn biết được ngươi đã làm gì ở đây hôm nay. Liệu hắn có tha thứ cho ngươi hay không?”

“Bắt ngươi cho Cố Triều đem về Ma Thần Cung. Ngươi sẽ chết rũ xương trong đó. Chuyện hôm nay làm sao con ta có thể biết được.. khà.. khà.. “

“Bắt ta có lợi gì cho ngươi?”

“Oắt con muốn kéo dài thời gian sao. Nếu lúc trước Bạch Ức Quân còn sống thì ngươi đâu bị lâm vào tình cảnh bị đuổi bắt khắp nơi như thế này. Đáng tiếc hắn như thế lại chết rồi. Không còn ai có thể cứu ngươi đâu Mộ Khanh Trần”

“Không được nhắc đến tên sư phụ ta”

Tên Bạch Ức Quân chính là cấm kỵ trong lòng Mộ Khanh Trần. Bây giờ Lục Ly đã phá vỡ điều đó Mộ Khanh Trần cũng chẳng thèm quản hắn là phụ thân của ai.

Mộ Khanh Trần không thèm lui nữa mà lấy công làm tiến. Thế tấn công như vũ bão. Hai người giằn co giữ dội. Mắt thấy kiếm phong của Mộ Khanh Trần trực tiếp đánh về phía mình.

Lục Ly cười dài.

“Ngươi định dùng chút linh lực nhỏ bé này truyền vào thanh kiếm kia để gϊếŧ ta sao?”

Lão nghiêng người né tránh.

Cùng lúc đó Mộ Khanh Trần tung chưởng về phía ngực lão.

Lục Ly dùng tay trực tiếp đỡ chưởng Mộ Khanh Trần.

“Ầm”

Mộ Khanh Trần bị chấn lùi về sau trăm bước. Bàn tay y run run nhưng vẫn cố trấn định nhìn về phía Lục Ly.

Mà Lục Ly cứ tưởng chỉ là một chưởng đơn giản của Mộ Khanh Trần. Nào ngờ khi chưởng phong va chạm nhau. Mộ Khanh Trần đã bất ngờ thúc dục Hỏa Liên cháy lên từ lòng bàn tay của mình.

“Á”

Tay Lục Ly bị Hỏa Liên đốt thành một lỗ to sâu hoắm. Máu bắt đầu chảy không ngừng từ cái lỗ đó.

“Đầu hàng đi, Hỏa Liên của ta một khi đã đốt phải lập tức điều trị, nếu không thì?”

“Nếu không thì sao?”

Lục Ly ôm lấy cánh tay của mình. Máu đã nhỏ xuống nơi y đang đứng thành một vũng lớn.

“Nếu không cánh tay của ngươi sẽ hoàn toàn bị phế.”

“Ngươi còn nhỏ mà đã tâm cơ như thế”

“Đâu bằng ngươi. May mắn cho ngươi có một đứa con là Lục Thủy. Nếu không vì nể tình y ta đã lấy mạng của ngươi rồi.”

Lục Ly hoảng sợ nhìn đáy mắt âm u của Mộ Khanh Trần.

Y lập tức bỏ đi còn không quên kéo theo lão già Cố Triều.