Chương 21

Lại nói về lúc Mộ Khanh Trần ôm Mặc Triều Bạch khóc lóc nỉ non trong hang một lúc. Vì trên người y vẫn đang bị thương nên cũng ngất xỉu ngay sau đó.

Mà bướm tím Tử La khi đang rong chơi bên ngoài lại nghe thần thức chủ nhân gọi mình. Nó bèn lần theo đó tìm thấy chủ nhân và Mộ Khanh Trần đang ở trong hang.

Tử La biết chỉ bằng vào khả năng của cô không thể cứu được hai người. Nên nó đã đi tìm Trầm Du.

Tuy nó không thể biến thành hình người, nhưng nó có một khả năng thần kỳ chính là trong một ý niệm có thể đến xuyên đến nơi nó muốn ngay lập tức. Cũng giống như thuật di chuyển tức thời của con người.

Trầm Du sau khi trông thấy Tử La đã biết Bạc Vân chủ nhân của nó đã tỉnh lại.

Đúng vậy Mặc Triều Bạch chính là chiến thần danh tự Bạc Vân.

Mặc Triều Bạch là tên thường gọi của y. Cũng có nghĩa là chiến thần Bạc Vân sau khi nguyên thần tưởng đã tan rã, nhưng lại theo đường luân hồi chuyển thế thành Bạch Ức Quân. Tiếp tục sứ mệnh bảo vệ thiên hạ của mình.

Trước khi trận chiến năm năm trước diễn ra Bạch Ức Quân đã đưa cho Trầm Du một miếng thẻ ngọc. Công dụng của miếng thẻ ngọc chính là chứa đựng ký ức khi còn là phàm nhân Bạch Ức Quân.

Đến khi thân thể phàm nhân Bạch Ức Quân chết đi linh hồn của Bạc Vân đã được thu về trong miếng ngọc mà Trầm Du đang giữ. Như vậy toàn bộ ký ức của Bạch Ức Quân đang ở trong tay Trầm Du.

Cho nên Mặc Triều Bạch không thể nhớ được mình đã từng chuyển thế.

Và chuyện quan trọng hơn chính là Mặc Triều Bạch tức chiến thần Bạc Vân là sư phụ Bạch Ức Quân mà Mộ Khanh Trần vẫn ngày đêm mong nhớ.

Trầm Du đem Mộ Khanh Trần đến Thanh Vân Cốc dưỡng thương, sau đó không mang Mặc Triều Bạch về Đông Hải mà mang y về khu rừng của mình.

Sau đó còn dặn dò bướm tím Tử La mang lời nhắn đến cho Mộ Khanh Trần yên tâm.

Theo như tính toán của Trầm Du thời gian Mặc Triều Bạch tỉnh lại còn đến hai mươi năm nữa. Nhưng y không ngờ Mặc Triều Bạch vậy mà tỉnh lại sớm hơn so với y dự đoán.

Có lẽ vì nguyên nhân đó nên thần lực của y đã tạm thời bị mất đi. Nên y mới bị đánh cho thê thảm như thế này đây.

Trầm Du biến cho Mặc Triều Bạch một đồ khác. Mặt mũi Mặc Triều Bạch đã được y làm cho hoàn toàn sạch sẽ.

Y bóp bể miếng ngọc mà Bạch Ức Quân đã đưa.

Một làm khói xám từ từ dung nạp vào cơ thể Mặc Triều Bạch.

Sau đó Trầm Du đem cơ thể Mặc Triều Bạch đặt vào trong chiếc quan tài bằng bạc trước đây y đã từng nằm.

Rồi đóng nắp lại.

Dùng trận pháp khóa chặt nắp quan tài.

Sở dĩ Trầm Du phải dùng trận pháp trên nắp quan tài như thế vì sợ Mặc Triều Bạch nếu lại cố chấp mà thoát ra sẽ bị trận pháp của y giữ lại. Trận pháp này Mặc Triều Bạch chỉ có thể phá khi thần lực của hắn hoàn toàn khôi phục.

Nếu thần lực đã hoàn toàn khôi phục thì sẽ không sợ bị đánh như thế này nữa.

Trầm Du cũng là lo lắng cho người bạn của mình mà thôi.

Hiện tại Mặc Triều Bạch đã bị thương nặng, lại đang trong trại tháng du hồn. Nên chắc chắc không thể thoát ra ngoài sớm được.

“Không hiểu vì lý do gì mà tên này lại bò ra khỏi quan tài sớm như thế”

Trầm Du nghĩ đến một việc đáng sợ là nếu y đến muộn thêm một khắc, có khi chiến thần Bạc Vân không sợ trời không sợ đất kia đã chết vì bị người thường đánh.

Nếu mà thật sự xảy ra chuyện đó, Trầm Du cũng không biết mình nên cười vô mặt tên đó hay là nên khóc nữa.

Sau khi bố trí mọi thứ xong xuôi.

Trầm Du mới an tâm mà quay về Đông Hải.

Mặc Triều Bạch nằm trong quan tài nhưng hồn của hắn lại đi về quá khứ. Hắn trông thấy có một người áo trắng đang đứng nói chuyện với một đứa trẻ tầm bảy tám tuổi. Khuôn mặt đứa trẻ nhìn rất quen mắt.

Hình ảnh vụt qua.

Hắn lại thấy người áo trắng đó nằm đọc sách trên chiếc ghế dài ở một khu vườn đầy nắng.

Bên cạnh y là một cậu bé trắng trẻo đang ngồi luyện chữ trên cái bài thấp cách đó không xa.

Tiếp đó là hình ảnh người áo trong ngồi trong hang động một mình. Tay của hắn bấm quyết, miệng lầm rầm vài câu khẩu ngữ. Tuy không nghe được âm thanh nhưng Mặc Triều Bạch lại biết hắn đang đọc gì.



Đó chính là khẩu quyết nhằm thanh tẩy trọc khí. Ắt hẳn người áo trắng đã dùng một pháp thuật cấm kị nên hắn ta đang bị phản phệ.

Bây giờ hắn lại tiếp tục thấy cậu bé đó đã lớn rồi, dáng y đã rất cao nhưng thân hình lại khá gầy gò.

Mặc Triều Bạch đã nhìn ra cậu bé đó chính là Mộ Khanh Trần.

Mộ Khanh Trần đang cùng người áo trắng ăn mì. Hai người họ trông thật vui vẻ. Mặc Triều Bạch bất giác cảm thấy thật ghen tỵ với người áo trắng đó.

Hình ảnh lại tiếp tục trôi qua.

Mặc Triều Bạch vậy mà lại trông thấy Hỗn Độn.

Nó đã cắn được miếng thịt của người áo trắng. Sau đó hắn lại trông thấy Mộ Khanh Trần ôm lấy người áo trắng khóc thật thê lương. Nhưng Trầm Du lại xuất hiện dùng cuộn dây mà Mặc Triều Bạch đã cho hắn, trói Mộ Khanh Trần lại sau đó mang y biến đi.

Dù không nhìn thấy Mặc Triều Bạch cũng đoán được Trầm Du mang Mộ Khanh Trần đi đâu.

Chắc chắn là về Đông Hải.

Từ nãy đến giờ Mặc Triều Bạch tưởng rằng mình đang xem trộm kí ức của Mộ Khanh Trần. Nhưng khi Mộ Khanh Trần bị bắt đi y vẫn tiếp tục trông thấy người áo trắng.

Ánh mắt y và người áo trắng giao nhau.

Sau đó là kết thúc.

Núi đá sừng sững đã bị san bằng.

Hỗn Độn đã chết cùng với người áo trắng đều bị chôn vùi trong lòng ngọn núi.

Bóng tối ập đến.

Mặc Triều Bạch nhớ rõ mình đang ở trong sơn động với Mộ Khanh Trần.

Sau đó Mộ Khanh Trần khóc lóc ôm lấy mình.

Không được ta phải ngồi dậy xem Mộ Khanh Trần thế nào?

Không thể để Mộ Khanh Trần tưởng rằng ta đã thật sự chết đi.

Nhưng Mặc Triều Bạch có cố gắng thế nào cũng không thể mở mắt ra, toàn thân cứng ngắc không thể động đậy.

Lại là chuyện gì đây. Không lẽ ai đó đã đem y nhét vào quan tài.

Thật là…

Sau khi Lục Thủy về Lục Nguyệt Sơn Trang.

Mộ Khanh Trần cũng không ra khỏi phòng, y dự định ngày mai sẽ rời khỏi Thanh Vân Cốc.

Nhưng tối hôm đó Triều Âm đang bế quan theo lời Phụng Miên lại xuất hiện trong phòng Mộ Khanh Trần. Tay còn cầm theo hai vò rượu ủ từ hoa Diệp Hà Sơn.

Triều Âm nói rằng Lục Thủy cho gã biết ngày mai Mộ Khanh Trần sẽ đi nên cố tình tới đây uống rượu chia tay.

Mộ Khanh Trần khéo léo từ chối viện cớ vết thương tái phát, nhưng hôm nay Triều Âm không dễ nói chuyện như mọi lần. Gã bảo rằng đây chỉ là loại rượu dưỡng sinh tuyệt đối không ảnh hưởng đến cơ thể.

Dù gì y cũng đang làm khách ở Thanh Vân Cốc. Mộ Khanh Trần không thể cứ cứng rắn cự tuyệt.

Vả lại rượu này y đã uống một lần. Chỉ hơi ngọt một chút không hề dễ say như những loại rượu thông thường.

Hai vò rượu đã thấy đáy, Mộ Khanh Trần nói khéo rằng mình hơi mệt muốn đi ngủ sớm nhằm để Triều Âm tự giác rời khỏi phòng.

Triều Âm bèn đứng lên cáo từ.

Mộ Khanh Trần theo y đến bên cửa, nhưng khi tay vừa chạm vào cửa phòng cả người lại cảm thấy choáng váng.

Toàn thân y hoàn toàn mất đi sức lực, bỗng lúc này một bàn tay luồn qua ôm lấy eo Mộ Khanh Trần.

Mộ Khanh Trần giật mình đã thấy Triều Âm kéo Mộ Khanh Trần vào trong ngực gã.

Y cố gắng đẩy gã ra, nhưng sức lực nhỏ bé còn lại trên người Mộ Khanh Trần nào so được với Triều Âm.

Bàn tay đang ôm lấy eo Mộ Khanh Trần càng dùng thêm sức.



Đất trời nghiêng ngả.

Mộ Khanh Trần đã bị áp xuống giường.

Mà Triều Âm ở trên đang nhìn xuống y với con mắt thèm thuồng của loài dã thú.

“Ngươi đã bỏ gì vào trong rượu?”

“Chỉ là một ít thuốc để Khanh Trần tạm thời ngoan ngoãn một chút thôi”

Vừa nói Triều Âm vừa dùng tay vuốt ve khuôn mặt trắng nõn, vì tức giận mà trở nên đỏ hồng của Mộ Khanh Trần.

“Ngươi muốn làm gì?”

“Như thế này mà Khanh Trần vẫn còn chưa hiểu ta muốn làm gì sao?”

Tay Triều Âm đã dời đến bờ môi của Mộ Khanh Trần. Ngón tay hắn lần theo viền môi căng mọng của y, tiếng hít thở của Triều Âm bắt đầu dồn dập.

“Ta luôn thắc mắc bờ môi này đã từng được người khác chạm qua hay chưa?”

“Triều Âm! Ta tưởng ngươi là một người đàng hoàng. Ai ngờ ngươi chính là kẻ điên”

“Ha.. ha…ha.. Khanh Trần nói ta điên. Được ta sẽ điên cho ngươi xem”

“Xoẹt”

Hắn xé bỏ vạt áo ngoài của Mộ Khanh Trần.

Trước ngực Mộ Khanh Trần chỉ còn một lớp áσ ɭóŧ mỏng manh màu trắng.

“Dừng tay. Ngươi dám động đến ta, ta sẽ để ngươi sống không bằng chết”

Tay của Triều Âm đã mò đến mơn trớn bộ ngực của Mộ Khanh Trần.

Lần đầu tiên trong đời Mộ Khanh Trần nếm trải cảm giác nhục nhã như thế.

Bàn tay hắn đang ở trên ngực Mộ Khanh Trần, nhưng y lại cảm thấy nó giống như có một con rắn đang trườn trên người mình.

“Chỉ cần ngươi thả ta ra ngươi muốn gì chúng ta đều có thể thương lượng.”

“Đệ hỏi ta muốn gì ư?”

“Ta muốn đệ, từ ngày đầu tiên trông thấy đệ ta đã muốn được thấy đệ nằm trên giường như thế này. Dãy dụa trong lòng ta, vì ta mà đạt đến cao trào.. ha …. ha.. “

Mắt Triều Âm bây giờ đã chuyển thành màu đỏ như máu.

Hắn cúi xuống hôn vào xương quai xanh của Mộ Khanh Trần.

“Đừng”

Thuốc đã bắt đầu phát huy tác dụng. Tiếng nói của Mộ Khanh Trần phát ra như tiếng rên rĩ kí©h thí©ɧ toàn bộ giác quan của Triều Âm.

Mà Triều Âm giống như đang vờn con mồi của mình trước khi tiêu diệt.

“Đừng cái gì?”

Hắn hôn vào cổ Mộ Khanh Trần.

“Hay là đừng thế này”

Sau đó bắt đầu cởi thắt lưng Mộ Khanh Trần.

Mộ Khanh Trần cảm thấy ghê tởm thậm chí buồn nôn. Đến khi tay hắn lần mò cởi đi đai lưng của Mộ Khanh Trần. Lúc bây giờ Mộ Khanh Trần mới bắt đầu thấy sợ thật sự.

Lúc trước Mặc Triều Bạch đã từng cưỡng hôn y. Khi ấy Mộ Khanh Trần chỉ cảm thấy hơi tức giận.

Một phần vì y dám tự tiện hôn y khi chưa được sự cho phép, một phần vì Mộ Khanh Trần vậy mà lại cảm thấy cơ thể mình tự động hưởng ứng với nụ hôn của Mặc Triều Bạch.

Nhưng hôm nay khi sắp sửa bị Triều Âm hạ nhục, Mộ Khanh Trần lại chỉ cảm thấy ớn lạnh. Cả cơ thể hoàn toàn căng cứng.