Chương 5: Ý niệm và thế lực không biết tới?

Lúc này, bên trong văn phòng của Bàng Kiệt. Cuộc trò chuyện vẫn tiếp tục diễn ra, duy chỉ có sự thay đổi là nữ nhân kia đã tiến đến, tại trên đùi Bàng Kiệt mà ngồi xuống.

Lúc này khung ảnh thay đổi, ta mới có thể nhìn rõ hình hài của Bàng Kiệt và nữ nhân kia.

Nhìn thoáng qua thân hình của Bàng Kiệt dùng từ ngữ miêu tả thì chắc là thùng bia di động. Hình dáng điển hình của các chú trung niên, duy chỉ có khác biệt là đồ mặc trên cơ thể hắn đều toát ra mùi tiền nên chắc chắn không ai nhận nhầm.(trừ mấy bà hàng xóm)

"Tiểu Hạ, em sắp xếp thời gian nhanh chóng tiễn tới đội ngũ cho Vương tiên sinh. Nhanh lẹ một chút, chúng ta không biết tính khí của khách hàng."

"Em biết rồi, này này. Anh bảo em đi làm việc nhưng cái tay thì thò vào đâu đấy?"

Hóa ra từ khi cô gái tên Tiểu Hạ ngồi lên đùi Bàng Kiệt, hắn bàn tay kia cũng không yên ắng mà di đi di lại trên cặp đùi của nàng. Xúc cảm từ bàn tay khiến nữ nhân kia uốn éo đôi chút, ánh mắt vờ như say mê, giọng nói mê hoặc cũng vang lên như một lời khıêυ khí©h cuối cùng.

Thế nhưng ngay khi Bàng Kiệt định tiến tới, bàn tay đã đi tới quá nửa dưới váy cô gái thì nàng bỗng đứng bật dậy rời đi kèm theo lời hứa sẽ quay lại nhanh.

Súng đã giương nhưng không được bắn thì cảm giác thế nào? Khó chịu...

Bỏ qua vấn đề văn phòng Bàng Kiệt, trở lại bên này nhân vật chính Vương Mục. Hắn vừa rời khỏi phòng tập thể hình và tiến vào phòng tắm.

Làn sương mờ ảo từ hơi nước gọp với thân hình hoàn mĩ không tì vết, muốn 6 múi có 6 núi, muốn 8 múi có 8 múi. Thân hình Vương Mục bây giờ như được tạc lên vậy, hoàn mĩ đến cùng cực, chỉ đơn thuần di chuyển các bó cơ cũng sẽ nhúc nhích theo. Cơ thể này của hắn khoác lên một bộ quần áo giản dị thì là thư sinh, khoác lên một bộ vest thì là tổng tài bá đạo, mặc lên một bộ comple đen xen trắng điểm thêm một hình xăm nhỏ thì chính là đại ca giang hồ, thế nhưng ai nói mặc đồ đẹp? Tôi đây cảm thấy nam hay nữ cởi đồ thì đều đẹp. ( chỉ áp dụng trong truyện thôi nhá)

Trải qua mài giũa, uốn nắn của hệ thống. Thân hình của hắn bây giờ muốn gì chính là có đó, thế nhưng thứ có thể khiến bất kì cô gái đỏ mặt và khiến vô số đàn ông ghen tị kia cũng khủng không kém chủ nhân của nó.

(Dừng ở đây chút! Các vị muốn hỏi sao tôi miêu tả chi tiết thế hả? Vâng, tôi vừa viết xong bên đống truyện có tựa đề kèm chữ H+ to chình ìn rồi mới qua đây đây. Miêu tả ngon không? Đọc mê không? Vậy đọc tiếp đi, đa thể loại mà các bạn muốn ngôn tình, bách hợp hay đam mĩ tôi đều viết được. Nhưng nam chính là ngôn nha các vị không đổi đâu nhá.)

Trở lại với Vương Mục bên này, gương mặt hắn ngước lên đối diện vòi sen hứng lấy những dòng nước ấm. Dòng nước ấm như thánh thủy rột rửa đi mồ hôi bám trên cơ thể, cảm giác cơ thể trở nên ấm hơn khiến tinh thần hắn càng trở nên thoải mái. Vừa rồi, hắn vận động mạnh liên tục thế nhưng đến cả thở gấp cũng không có một lần. Không ngờ sự dung hợp của hệ thống không chỉ giúp hắn cải thiện thân thể, thậm chí cả mặc sinh lực, tinh lực và thể lực đều nâng cao. Hắn còn cảm nhận được tâm trạng của hắn cũng đang rất dễ chịu, có lẽ một phần nào đó cũng tác dụng đến tinh thần của hắn.

Ngay lúc hắn tận hưởng cảm giác từ dòng nước ấm, một bên nhìn vào thông tin từ màn hình hệ thống. Hiện tại hệ thống chỉ có thể dùng được một vài chức năng nhỏ, ngoài ra trừ khi hắn có thắc mắc nếu không hệ thống cũng rất ít khi xuất hiện. Hiện diện kiểu này khiến hắn vô thức nhớ đến kim thủ chỉ của con slime nào đó mà mình từng đọc.

Ting tong... Ting tong... Ting tong...

Âm thanh chuông cổng của dinh thự vang lên, hắn rời khỏi phòng tắm, trên thân chỉ quấn một chiếc khăn tấm từ thắt lưng trở xuống. Trên tay là chiếc khăn dùng để lau tóc.

Hắn tiến đến kế bên cửa phòng ngủ của bản thân, ở đó có một chiếc máy nhỏ bên trong là hình ảnh một nam tử cao ráo, lịch thiệp không kém phần đẹp trai. Trên thân là một bộ vest nhìn qua khá hài hòa. Anh ta trong cũng chỉ 20 mấy chưa tới 30, nhìn qua chắc là chạy vội đến, trên trán vẫn còn mồ hôi rất nhiều. Vương Mục chỉ đơn giản nhìn rồi bấm vào chiếc nút trên máy rồi nói.

"Đến rồi à? Cứ vào đi, cậu tiến vào phòng khách nhìn trên tường bên phải, phía trên có một cái tủ đựng chìa khóa xe. Chọn một chiếc rồi đến hầm lấy xe. Tôi cần thay đồ một chút."

"Được, cậu chủ."

Nam tử bên ngoài cổng nghe thấy phân phó của hắn, nhẹ nhàng tuân theo liền tiến vào bên trong nhanh chóng làm việc.

15 phút sau.

Phòng ngủ bên trong, Vương Mục cũng đã hoàn thành thay đồ. Hắn thân thể bọc lên một bộ vest âu xanh biển kèm thêm một chiếc quần âu cao cùng màu, bên ngoài khoác thêm một chiếc áo khoác dài đến gối màu nâu. Dưới chân một đôi giày da, trên tay là một chiếc đồng hồ màu trắng, phía trên vài hòn đá lấp lánh đều đã tranh nhau sáng càng sáng hơn. Đơn giản nhưng lại rất lịch thiệp.

Để lại điện thoại vào túi, hắn cũng rời khỏi phòng hướng cửa lớn đi tới.

Đỗ ngay bên ngoài vừa rời bậc thềm dinh thự là một chiếc Cadillac One đang đỗ ngay ngắn ở đó. Màu đen của chiếc xe thật sự là màu tốt nhất, cảm giác khi hắn nhìn thấy nó khá khó tả. Vương Mục bản tâm thật sự kiềm chế không được, ngay khi bước lên xe liền dùng giọng nói khá khó tin nói.

"Thật sự ta đã không nghĩ có một chiếc Cadillac One trong kho đâu..."

Lời xuýt xoa của hắn khiến người tài xế bất ngờ, ông chủ mới này thế mà đến xe của mình cũng không kiểm tra sao? Thế nhưng đó chỉ là biểu hiện trong thâm tâm chứ bề ngoài hắn vẫn lái xe rất bình thường. Biết ông chủ mới này của mình có lẽ chưa coi kho xe, hắn cũng lên tiếng.

"Cậu chủ, ngoài chiếc Cadillac One này ra trong kho còn 29 chiếc nữa. Porsche , Ferrari , Pagani, Rolls Royce, Lamborghini, Bugatti... Thậm chí ngài còn có một chiếc Koenigsegg nữa đấy. Tôi nhận ra chiếc đó, nó là chiếc Tử Độc, được làm riêng cho một vị tỷ phú khi trước. Có vẻ căn nhà này từng là của ông ta nhưng ngài có thể mua được thì thật kinh điển."

Nghe thấy lời hắn nói, Vương Mục đơn giản chớp chớp mắt, bề ngoài là bình thản thế nhưng tâm tư đã hoạt động.

"Hệ thống, rốt cuộc thưởng tân thủ của ngươi là thế này sao? Đập tiền à? Ngươi còn gì giấu ta nữa không, đều nói luôn đi?"

Hắn tại trong tâm tư trao đổi với hệ thống, liền bên cạnh thông báo của hệ thống cũng vang lên.

"Hiện tại là hết, nhưng tương lai thì không..."

Nghe thấy lời này của hệ thống, khuôn miệng của hắn cũng nở ra một nụ cười trào phúng. Hắn bây giờ xem như đã hoàn toàn hiểu rồi, cái hệ thống này muốn đem hắn biến thành cái đa năng nhân. Thế nhưng việc này cũng không xem là hại nên hắn không nói gì thêm.

"Cậu chủ, bây giờ ngài muốn đi đâu ạ?"

Âm thanh của tài xế ngắt đi khoảng suy nghĩ của hắn. Hắn ánh mắt đưa đến điện thoại trên tay, thuận tay đem định vị thiết lập bên trong tải đến bản máy thông tin của xe. Ngay lập tức, vị trí định vị của xe và điểm đến liền xuất hiện tại trên màn hình chỉ dẫn của xe. Hắn dựa lưng vào ghế, ánh mắt âm trầm nhìn vào khoảng không ngoài cửa sổ đang đầy người qua lại mà nói.

"Đi đến địa điểm trên đó... Đúng rồi, cậu tên gì?"

"Thưa cậu chủ, tôi tên Vương Trì, ngài gọi tôi Tiểu Vương hay Tiểu Trì cũng được."

"Gọi tôi thiếu gia đi, như thế thuận tai hơn."

"Vâng, thiếu gia."

Lời nói chấm dứt, không gian trong xe cũng đã hoàn toàn im bặt đi. Nếu còn chỉ có tiếng động cơ xe êm ả và tiếng máy lạnh u u trong xe. Vương Mục để ánh mắt ở ngoài thế giới, ngắm nhìn và nhớ lại. Nhớ lại quá khứ chỉ bảy ngày trước bản thân còn khổ cực thế nào, nhớ bảy ngày trước bản thân muốn ăn cơm cũng khó. Nhớ về quá khứ khi mà bản thân dại dột lựa chọn con đường Chủ Bá. Thật sự rất nhiều hình ảnh của quá khứ đều bắt đầu xuất hiện lại theo dòng xe cộ bên ngoài, âm thanh hỗn tạp bên ngoài lại khiến hắn càng nhớ rõ những việc đã xảy ra.

Sự thuận lợi trong học tập, luôn luôn là học sinh giỏi nhất, bản thân luôn là đứng đầu. Thế nhưng đây vậy mà lại là kí ức mơ hồ nhất của hắn, chỉ đơn thuần mơ hồ mà học, tiếp tục học, cho đến khi tốt nghiệp Đại Học, hắn cũng không biết bản thân đã nhận được những thành tựu gì... Chỉ là trong những mảnh kí ức hỗn loạn ấy hắn nhìn thấy một bức tường treo đầy giấy khen và bằng danh dự... Hóa ra kí ức học tập đối với hắn lại là thứ mơ hồ và không thiết có như vậy.

Trải qua sự thuận lợi đầu tiên chính là quãng thời gian khập khiễng khó khăn trong việc tham gia thế giới game. Kí ức này lại càng mơ hồ chỉ duy có một trò chơi lại vô cùng rõ ràng... 25 năm trôi qua, từ một nam sinh từng tràn đầy nhiệt huyết tuổi đôi mươi đã trở thành ông chú đã quá tuổi trung niên. Kiếp trước hắn ít cũng đã hơn 50 tuổi, thế nhưng hoàn toàn chính là một cái phế vật nhân...

50 năm, nếm trải cảm giác thuận lợi, thành công, thất bại và suy sụp. Ít nhất trong 50 năm, hắn đã nếm trải được tất cả hương vị thế gian. Hắn có thể không vượt trội hơn kẻ khác ở đời trước nhưng ở đời này, hắn sẽ trở thành kẻ đứng sau, trở thành vị "Thần" không thể "nhìn thấy", trở thành người bảo hộ của nhân loại, cũng sẽ trở thành nỗi khϊếp sợ của nhân loại.

Dòng hồi ức kết thúc tại 7 ngày trước, ánh mắt hắn trở nên vô cùng minh mẫn, thanh tịnh. Đem theo kiên định cảm xúc cùng thuần chất ánh mắt. Trong tâm tư hắn đem theo một đạo suy nghĩ kiên định nhất, cũng suy nghĩ này trở thành lời hứa và lời thề vững vàng nhất của hắn kể từ khi bước lên con đường này.

"Đời này, chỉ làm việc bản thân muốn và không hối hận."

Một ý niệm một quyết định, cũng là một cách chấp nhận hiện tại. Vì ý niệm này, cho dù có đi sai cũng sẽ không ai oán. Vì một kiên định này, dù sau này đối diện là chúng sinh cũng sẽ có thể quyết liệt lựa chọn.

Ngay từ đầu, khi hoàn thành hệ thống dung hợp, hắn đã nhận thức được bản thân đã bước lên một con đường duy nhất, cũng là con đường đi tới đỉnh cao nhất. Thế nhưng hắn suốt thời gian qua, tại trong suy nghĩ lựa chọn âm trầm từ từ tiếp nhận lại không nghĩ tới một bên lựa chọn khi đối mặt với thực tại lại nhanh chóng vỡ đi như thế.

Ban đầu, một ý niệm chỉ là hảo hảo chờ đợi. Nhưng giờ này khắc này, ý niệm kia tại trong kí ức hoàn toàn biến mất, âm trầm cảm xúc cũng bị thổi đi chỉ để lại thanh tỉnh cảm tình cùng thông suốt nghĩ cảm. Tại bên ngoài dòng người qua lại, tại bên trong yên tĩnh không gian, tại trong tâm ý niệm khoanh động. Hắn cũng lựa chọn một lần đánh ra quyết định, một ý niệm kiên định nhất của hắn cũng sẽ là ý niệm mấu chốt giúp hắn khẳng định vị thế của bản thân. Một ý niệm dễ hình thành khó rũ bỏ, ý niệm càng kiên định đến lúc từ bỏ càng khó khăn. Hắn tại đây lựa chọn lưu đến ý niệm cốt lõi, cũng là xây dựng nên một chữ "Tâm".

Đơn giản một ý nghĩ, có thể quyết định tương lai, ngay từ đầu, lựa chọn và quyết định là khó. Thế nhưng kiên định với ý niệm đã lựa chọn càng khó hơn bội phần. Chuyện về ý niệm và sau này thì cứ để sau này, trở về Vương Mục bên cạnh. Lúc này, ở trong một không gian u tối không ánh sáng. Một âm thanh nhàn nhạt, nghe qua không có sức sống nhưng cảm nhận kĩ thì bên trong che giấu một ít cảm tình kì lạ xen lẫn hiếu kì linh tính. Âm thanh nhàn nhạt, khàn khàn phân không rõ được nam nữ cứ nhè nhẹ vang lên thế nhưng dường như không phải chỉ có "một" âm thanh.

"Ý niệm đã định, chúng tôi đã chờ ngài rất lâu, rất lâu... Đến mức chúng tôi sắp quên chúng tôi từng tồn tại."

"Thiên, ngươi thật sự muốn chọn hắn?"

"Thời gian vẫn chưa tới, "Tháp" đã chọn người, chúng ta chỉ cần đặt ra bài kiểm tra."

"Huyết, ngươi hối hận rồi?"

"Phi phi, nhổ nước bọt nói lại đi. Ta mặc dù có chút tiểu nhân thế nhưng cũng không phải kẻ thất hứa."

"Hoàng, Tịch, Cung... Các ngươi còn tại đó đi?"

"Tại"

"Tại"

"Tại"

"Người này vẫn chưa trưởng thành, có nên cấp cho hắn một cái bảo hộ đi?"

"Không cần thiết... Lựa chọn bước lên là hắn, thế bước tiếp cũng nên là hắn."

"Ngay từ đầu, *bọn họ* cũng tạo ra rất nhiều người nắm giữ. Chúng ta cũng chỉ bước theo họ."

"Thế nhưng ngươi không tính tới, bản thân thế giới ngay từ đầu có thể dung nạp bao nhiêu người nắm giữ sao?"

"Có tính tới, nhưng tính không ra, nếu đã tính không ra vậy cứ dùng người nắm giữ thống trị người nắm giữ là giải quyết thông."

"Được rồi, chuyện này nên kết thúc tại đây... Số mệnh vốn dĩ không thể đoán, nó sẽ càng bất khả thi khi đối diện với *Thần*."

"Các ngươi đều nên im lặng đi, không cần đoán nữa, nếu số mệnh không thể định thì cứ để họ định đi. Chúng ta chỉ cần hỗ trợ họ trở thành *Thần* của thế giới thật sự."

"Việc chúng ta có thể làm là chờ đợi."

"Tồn tại của chúng ta vĩnh viễn sẽ được biết tới, chỉ đơn thuần khác biệt là loại bản chất thay đổi."

Âm thanh nói chuyện đến đây cũng kết thúc, giọng nói từ đầu đến cuối đều là âm thanh khàn khàn, nhàn nhạt, nghe qua đều như một người. Nhưng qua vừa rồi đoạn trò chuyện, bên trong âm sắc cùng biểu đạt rất rõ ràng là rất nhiều người.

Trở lại với Vương Mục, hắn lúc này hai mắt nhắm lại, lưng dựa vào ghế, hai tay vắt lại trước ngực. Hắn vừa rồi đưa ra lựa chọn kia, trong lòng đã dâng lên vô số cảm xúc khó khống chế. Qua một lúc định thần, bên trong tâm tư hắn lúc này đã tĩnh lặng như nước, không một gợn sóng cũng không có tầm tình kích động gì. Thì ra phúc lợi từ việc dung hợp với hệ thống còn giúp hắn tăng cường mặt tinh thần đến thế này.

Hắn lúc này mới chậm rãi mở mắt, theo thói quen đem tay lấy tới điện thoại nhỏ xem qua. Hiện tại cả thế giới đang chìm trong khủng hoảng, chính phủ thế giới lại lên tiếng không cho người dân đến gần tháp. Xung quanh 10 dặm của tòa tháp đã được sơ tán hoàn toàn, trở thành nơi phong tỏa do chính phủ đặt ra.

Chính phủ còn tuyên bố rất hùng hồn rằng sẽ liều cả mạng sống để bảo vệ nhân loại.

Hahahaha, nhìn thấy tuyên bố này của họ, Vương Mục khóe miệng không khỏi cười mỉa mai còn có chút khinh thường.

Những người chưa từng tham gia vào trò chơi này sẽ cảm thấy rất cảm kích thậm chí còn đặt hi vọng vào chính phủ. Thế nhưng những kẻ từng chơi thì sao? Tất nhiên bọn họ chỉ cảm thấy chính phủ không chỉ ngốc nghếch, con giống như thằng hề vậy.

...END CHƯƠNG 5...

Kể từ chương 11 trở đi mình sẽ tính phí, nhưng số chữ sẽ tăng lên 5000. Còn về mức phí thì mình chưa nghĩ ra, đến khi nghĩ ra mình sẽ thông báo.