Chương 4: Đội ngũ Kim Cương bài

Buổi tối trôi qua khá nhanh. Căn biệt thự tráng lệ buổi sáng vào ban đêm cũng không che được vẻ nguy nga. Ánh sáng từ đèn chiếu vào căn biệt thự màu vàng tôn lên không chỉ là màu sắc còn là cảm giác cao hơn người. Đơn thuần thứ ánh sáng kia tôn lên chính là tiền.

Lúc này, trong một căn phòng ăn tầng 6 - Căn phòng mà Vương Mục đã lựa chọn là phòng ngủ của mình nằm kế bên phòng quản lý.

Bên trong căn phòng ước lượng khoảng 100m vuông. Từ cửa bước vào ngay trước mặt là một chiếc giường rộng khoảng 5m và dài 3m. Chưa nói đến nội thất đi kèm, chỉ riêng chiếc giường đều cảm giác rất giàu a~

Trở lại với căn phòng, lấy chiếc giường làm nơi đối chiếu. Bên phải là một tủ quần áo lớn, bên trong đã lấp đầy quần áo mà hắn đã mua. Tại kế bên là một bức màn lớn, nếu kéo mở ra có thể tiến đến ban công bên ngoài trực tiếp ánh mắt có thể bao quát toàn cảnh hồ xinh đẹp bên trong công viên. Tại bên trái góc phòng là phòng tắm, tất cả thiết bị tiện nghi nhất đều có bên trong, trang trí và bày phối hoàn mĩ như một loại hình giải trí vậy. Kế bên giường đặt vài kệ sách nhỏ không quá chiếm chỗ. Lại kế tiếp để lại một khoảng trống khá rộng ở phía nhà tắm, có lẽ sau này sẽ có chỗ dùng. Mà đối diện giường ngủ là một chiếc TV, nhìn qua rất lớn và xịn xò.

Trở về Vương Mục bên này, hắn đã hoàn tất việc tắm rửa, trên thân là bộ đồ ngủ màu trắng, mái tóc vẫn còn ươn ướt nhìn qua rất hấp dẫn người nhìn. Hắn nửa ngồi nửa nằm trên giường, trước mặt là chiếc máy tính xách tay. Ánh mắt hắn liên tục di đến vô số thông tin về "Tháp", bàn tay gầy gò ban đầu qua sự trùng tạo của hệ thống trực tiếp thoát biến, bàn tay to lớn, gân guốc nhưng lại có thể hoàn mĩ che giấu như bàn tay của một thư sinh yếu đuối, ngón tay dài đầy nét thẩm mĩ chắc chắn khiến con tim chị em không khỏi đập nhanh hơn.

So sánh hắn khi sáng và bây giờ hoàn toàn là như 2 kẻ khác nhau. Chỉ cần hắn ngồi đó, không nói tới diện mạo chỉ riêng khí chất và uy nghiêm đang toát ra cũng khiến người khác không kìm được nuốt nước bọt.

Hắn lúc này bàn tay nhẹ vuốt đến một bình luận trên diễn đàn, phía trong thông tin chỉ là xoay quanh các tham khảo cơ bản cho người chơi mới. Ánh mắt hắn mơ hồ không lộ ra vẻ gì, nhàn nhạt ý nghĩ dường như nghĩ ra gì đó nhưng tâm tư lại lựa chọn bỏ qua thời điểm. Ý nghĩ trong đầu không khỏi nặng lên.

"Không cần là bây giờ, tối mai mới là khi vén màn vở kịch. Tất cả chỉ dành cho đêm mai"

Nhưng ngay lúc này, không gian yên tĩnh đột ngột bị đánh bay khi hắn nhìn thấy một dòng thông tin vô cùng thú vị. Khóe môi hắn bất giác cong lên, ánh mắt lộ rõ vẻ không tin được, cho rằng họ còn không thể nghĩ ra như vậy.

Đi tới màn hình máy tính bên trong là một dòng bình luận ẩn danh.

"Các vị, tôi có điều muốn hỏi. Theo tôi mấy ngày qua theo dõi, các vị người chơi đều chỉ cách đánh boss, cày trang bị, cày cấp và dẫn cốt truyện nhưng vừa rồi tôi vừa đọc thử một bộ truyện về thể loại leo tháp này. Tôi thấy rằng bên trong rõ ràng có hình phạt nếu thất bại, vậy trò chơi này, có phải cũng có trừng phạt không?"

Chỉ đơn thuần vài câu đã lần nữa khiến thế giới rơi vào hỗn loạn. Trừng phạt? Cái này trò chơi còn có trừng phạt?

Chỉ đơn thuần là một trò chơi thế nhưng bây giờ chỉ có một mạng, các người phải chăng dám cược? Ngay từ đầu, không có bất kì thứ gì được cho miễn phí.

Ngay lúc cả thế giới đều ồn ào lên thì một bình luận giải thích cặn kẽ cũng xuất hiện. Nhưng nó lại không khiến mọi người yên tâm mà là càng thấy rõ sự hỗn loạn hơn.

"Xin chào những người nhìn thấy bình luận này của tôi, tôi là một người chơi từng leo đến tầng 52. Chắc rằng những người đã từng chơi trò này đều nhớ cốt truyện giai đoạn đầu tiên đúng chứ? Cốt truyện giai đoạn đầu yêu cầu chúng ta nhận nhiệm vụ và nhanh chóng tiến vào tháp và hoàn thành 100 tầng, giải cứu thế giới khỏi lũ quái vật bên trong. Và có lẽ mọi người đã hiểu ý tôi nói, trong game lũ quái vật có thể xông ra khỏi tháp nếu người chơi không hoàn thành 1 tầng của tháp tròn thời gian quy định vậy ngoài đời. Chắc chắn cũng sẽ thế. Theo thống kê và kiểm tra hiện tại có tổng cộng 72 tòa tháp đã xuất hiện ở khắp nơi. Theo như trong cốt truyện trò chơi "Tháp" ban đầu, ở các vùng có địa hình, khí hậu, ma lực... Và các yếu tố khác nhau, quái vật xông ra cũng khác nhau. Lấy ví dụ cho các vị dễ hiểu, nếu như chúng ta thất bại ở một tầng nào đó thì toàn bộ 72 tòa tháp sẽ có quái vật xông ra, vậy nếu một tòa tháp nằm sâu dưới đáy biển thì sao? Làm sao để công phá nó? Làm sao để ngăn chặn quái vật thoát ra? Không có cách nào cả. Nếu chúng ta thất bại một lần, thì những vùng không có người sẽ trở thành hang ổ của quái vật, và nếu chúng ta không ngăn chặn được chúng, các thành phố của nhân loại cũng sẽ trở thành hang ổ của chúng. Tôi chỉ biết bấy nhiêu thôi, còn lại các vị chắc cũng đã hiểu đi?"

Vương Mục ánh mắt đơn giản lộ nét cười, hắn không nghĩ nhanh chóng như thế người chơi liền nhận thức sớm thế. Ít nhất đến hiện tại xem ra, thế giới cũng không phải chỉ có đám người não tàn.

Thế nhưng hắn không nghĩ rằng chỉ đơn giản một bình luận như thế đã khiến chín phủ thế giới, các cường quốc đều bắt tay với nhau. Thiết lập vô số quân đội tiến đến những tòa tháp vắng bóng nhân loại thường trú tại đó. Hắn chắc chắn không nghĩ rằng, hắn còn chưa lộ mặt, cả thế giới đã rơi vào sự hỗn loạn lớn nhát toàn thế giới. Và cũng từ sự hỗn loạn này, cả thế giới đã thống nhất gọi 7 ngày chuẩn bị của tòa tháp là "7 ngày khai mạc hỗn loạn"

Thế nhưng đó là sự việc của sau này. Bây giờ, ta cứ tập trung vào hiện tại đi. Mặc dù hứng thú đã trôi qua nhưng hắn vẫn từ từ đi xem những bình luận bên dưới.

"Đại ca, đại ca, anh biến đâu mất rồi?"

"Đại lão, tôi thật sự không biết. Cầu ngài giải thích?"

"Ai đó hiểu ý nghĩa bên trong, cầu giải thích?"

Hắn xem xong cũng chỉ thở dài, trong lòng thầm nghĩ.

"Hóa ra thời gian trôi qua mấy ngày, bọn họ đều không tự nhận thức, thế giới bọn họ đang sống đã không còn là Lam Tinh ban đầu..."

Phía trên cũng chỉ là suy nghĩ thoáng qua. Hắn đóng lại máy tính, đem điện thoại hướng tới nhìn qua, con số phía trên điểm 23:52. Hắn chớp nhẹ đôi mắt, tay điểm tại đồng hồ lưu lại đánh thức thời điểm 6 giờ buổi sáng. Đặt sang điện thoại một bên, đôi mắt nhắm lại cũng là thời điểm hắn chìm vào giấc ngủ. Ngày mai, hắn sẽ có thể gặp lại gia đình của mình.

Khi hắn đã đắm chìm trong giấc ngủ, thời điểm này trên toàn thế giới, những bộ máy đầu não chính phủ thống trị kia bắt đầu một cuộc đàm luận.

Tại một căn phòng nào đó, bên trong căn phòng, hàng trăm người khác nhau đang ngồi. Có người mang trên mình huy hiệu danh dự quân đội, có người là bộ trưởng của tổ chức nào đó, có người lại là chủ của một đại gia tộc... Những người ngồi ở đây đều là máu mặt của một đất nước, thế nhưng không chỉ ở một căn phòng này.

Ở trên toàn thế giới, hàng trắm căn phòng như thế này đều đang kết nối với nhau thông qua một màn hình ảo đang trôi nổi trên không trung. Không ai biết họ là ai, cũng không ai biết họ sẽ nói về việc gì trừ họ. Không ai biết tất cả lãnh đạo của đất nước trên thế giới đều thức vào một lúc cùng nhau đưa ra chính sách tiếp theo, cũng không ai biết được lựa chọn hôm nay của họ có đúng không. Chỉ biết ngày hôm sau, quân đội trên toàn thế giới được phân ra vô số, đây là lần đầu tiên cảnh tượng này xuất hiện. Nơi có tòa tháp thì quân đội sẽ chiếm lĩnh và ngăn chặn người tiến vào. Ở mỗi một nơi có "Tháp", số lượng quân đội điều đi đã là con số thiên văn. Xe tăng, máy bay,... Thậm chí vô số tên lửa đã sẵn sàng để san phẳng tòa tháp.

Thế nhưng bỏ mặc việc bọn họ cố gắng chống cự, kẻ đứng sau chỉ nở một nụ cười kì lạ không biết có hàm ý gì. Hắn đưa tay tắt TV trong phòng ngủ rồi rời khỏi phòng.

Sáng sớm hôm nay, Vương Mục bị đánh thức dậy bởi tiếng của báo thức điện thoại. Hắn tỉnh dậy tiến vào phòng tắm nhanh chóng rửa sạch bản thân. Khoác lên mình một bộ đồ tập thể hình, hắn xuống lầu tiến vào phòng gym trong nhà bắt đầu khởi động. Bàn tay thì giữ trên điện thoại tìm kiếm một số điện thoại mà tối qua hắn đã lựa chọn xong liền vấn gọi.

Chỉ vừa đổ một tiếng chuông, phía bên kia âm thanh đã vang lên với giọng nói nhiệt tình.

"Xin chào quý khách, đây là công ty quản lý Thượng Tân. Xin hỏi, ngài có yêu cầu gì về chọn người không?"

"Điều cho tôi một nhóm người hầu, đầu bếp, người làm vườn, tài xế và quản gia."

"Xin hỏi ngài có thể cho tôi biết nơi ngài đang ở để xấp xếp chứ ạ?"

"Dinh thự Hoàng Kim số 9 của khu Cửu Long Linh Châu." (Nếu mọi người thắc mắc ở đây thì đơn giản là vì vẫn còn 8 căn dinh thự như căn của Vương Mục trong khu này nên gọi là Cửu Long Linh Châu. Đặc điểm là 8 căn phân chia ở 8 hướng, căn số 1 ở trung tâm, mà căn của Vương Mục nằm ở phía đông nam sát biển nhưng có thể nhìn ra hồ nha)

Nghe thấy lời Vương Mục nói, bên phía bên kia đầu dây đã cả kinh thậm chí có chút sợ hãi. Đây là khách hàng cực lớn, chỉ cần sai sót thì công việc của mình vứt đi được rồi. Vì thế nàng giọng run run nói.

"Xin ngài hãy đợi tôi một chút, vì giá trị của ngài quá lớn, xin hãy chờ tôi nối máy cho quản lý cao tầng ạ"

"Được"

Chỉ đơn giản thao tác, giọng nói đầu bên kia đã thay đổi thế nhưng hắn nào biết. Phía bên kia mém chút đã không kìm chế được vì vị khách lớn này.

Ngay lúc này, giọng nói của một người đàn ông trung niên vang lên, nghe từ giọng nói không chỉ có vẻ khiêm nhường còn có chút cung kính.

"Xin chào ngài, tôi là Bàng Kiệt, là tổng quản lý Công Ty quản lý Thượng Tân tại Thiên Đô quốc. Xin hỏi tôi có thể gọi ngài thế nào?"

"Chào ngài, Bàng tiên sinh. Tôi tên Vương Mục, lần này mục đích là muốn ngài giúp tôi xắp xếp một đội ngũ cho dinh thự của tôi."

"Vương tiên sinh, Dinh thự Hoàng Kim số 9 ở Cửu Long Linh Châu thuộc thành phố Tróc Tĩnh, Thiên Đô quốc đúng chứ ạ?"

"Đúng."

"Vương tiên sinh, tôi vừa đối chiếu hình ảnh của Dinh thự Hoàng Kim. Bao gồm Dinh thự Hoàng Kim, bãi biển bán kính 500m, Núi Phương Thốn và công viên sát bên cũng thuộc quyền quản lý của ngài. Diện tích căn dinh thự phía trước là 5000m vuông, phía sau là 2000m vuông. Diện tích bãi biển tính theo trên giấy tờ là vào khoảng hơn 20000m vuông. Núi Phương Thốn và công viên bên cạnh điều thuộc quyền sở hữu của ngài. Xin hỏi, ngài có muốn bao bọc lại toàn bộ già sản của mình, thiết lập cổng bảo vệ và không cho người khác vào không?"

Nghe đến đây, hắn có chút kinh sợ. Hắn cứ tưởng chỉ có cái dinh thự này là hệ thống lừa hắn, hóa ra xung quanh tài sản của hắn nhiều đến thế sao? Nhưng nghĩ là thế, hắn cũng vẫn bình tĩnh nói.

"Không cần thiết, chỉ cần thiết lập cổng bảo vệ ở cổng vào dinh thự là được. Công viên, bãi biển và núi Phương Thốn cứ để như bình thường, nhưng vẫn nên giữ vệ sinh một chút, Bàng tiên sinh hiểu chứ?"

"Chắc chắn, chắc chắn. Nếu vậy thì tôi mạo phạm sắp xếp thế này thì thế nào? Tôi sẽ đưa đến cho ngài một đội Kim Cương bài được chứ?"

"Kim Cương bài?"

Từ này khiến hắn khá khó hiểu.

"Cấp bậc đội ngũ của công ty chúng tôi từ thấp tới cao chia thành Hắc Thiết, Thanh Đồng, Bạch Ngân, Hoàng Kim, Kim Cương. Vì là trong nước nên chỉ có thể điều động tới cấp Kim Cương, đây cũng là đội ngũ Kim Cương bài duy nhất trong nước. Ở tổng bộ còn phân cấp cao hơn nhưng..."

Nói tới đây, bên đầu dây đột nhiên không nói tiếp. Hắn hiểu ý ông ta, đơn giản vì hắn chưa có đủ tư cách được phục vụ như thế.

"Như thế là được. Có thể làm phiền Bàng tổng giới thiệu cho tôi về đội ngũ này chứ?"

Giọng nói hắn rất nhỏ nhẹ, chỉ là bên trong thay đổi từ Bàng tiên sinh sang Bàng tổng đây đã là biểu lộ ý khó chịu của hắn. Hắn sẽ không tức giận một cách ngu ngốc nhưng Bàng Kiệt này thế mà lại hạ xuống sĩ diện của khách hàng. Việc này quả là ngu ngốc.

Đây chỉ đơn giản là thay đổi cách xưng hô thế nhưng giọng nói của hắn lại khiến cho đầu dây bên kia lưng lạnh toát, ông ta hiểu rằng mình đã phạm phải lỗi sai chí mạng. Bên kia đầu dây, trung niên nam tử giọng nói kìm không được cảm giác có chút run rẩy nói.

"Đ- được... Đội ngũ Kim Cương bài bao gồm một quản gia có kinh nghiệm 50 năm trong nghề, 10 tài xế thông qua kiểm tra đặc biệt, 30 đầu bếp từ các nhà hàng nổi tiếng qua đào tạo chuyên cao, 100 người hầu đã qua các khóa đào tạo khác nhau có thể dùng trong nhiều trường hợp, và cuối cùng là đội bảo an gồm 30 người từ quân đội đã qua tuyển chọn. Không biết Vương tiên sinh có muốn thay đổi gì không?"

"Không cần nữa, cứ như vậy là được. Bao lâu thì họ có thể tới đây?"

"Nhanh nhất là trưa này, chúng tôi có thể sắp xếp xong."

"Hiện tại, tôi có việc cần gấp 1 tài xế. Bên Bàng tổng, ngài có thể giúp tôi sắp xếp chứ?"

"Có thể, chắc chắn có thể."

"Tôi chờ người của ngài đến."

"Được được, Vương tiên sinh."

Lời nói vừa dứt, Vương Mục cũng bấm nút tắt máy. Ánh mắt nhìn ra khoảng sân rộng bên ngoài khóe môi cong lên trong nháy mắt liền biến mất, căn bản không ai có thể hiểu được đây là ý gì.

Mà lúc này bên phía bên kia đầu dây, cuộc gọi vừa kết thúc. Bàng kiệt vị kia người quản lý chịu không được mà chửi thề một câu.

"Mẹ kiếp, đây là con cáo già nhà ai thả ra thế? Chỉ là đơn thuần một cuộc trò chuyện thế nhưng kém chút đã khiến lão tử... Chậc, hôm nay ra đường không xem ngày. Giọng nói như đám thanh niên mới lớn, thủ đoạn chính trị lại cao như vậy."

"Quản lý, tôi đi sắp xếp đội ngũ đến đó nhé?"

Một âm thanh trong trẻo, ngọt ngào đột ngột vang lên. Trong căn phòng, vốn ban đầu chỉ có Bàng Kiệt bây giờ lại xuất hiện một cái nữ nhân thân thể nóng bỏng, thế nhưng trên mặt cái kia phấn hồng đánh cũng đậm quá rồi khiến thị cảm đều có chút khinh thị.

Nhìn thấy nữ nhân vừa tiến vào, Bàng Kiệt ngẩng đầu lên, cười lớn, kêu nàng tới gần.

"Tới đây, khi nãy nàng nghe các yêu cầu qua đường kết nối rồi đúng không? Cứ theo đó sắp xếp là được."

Nghe hắn lời nói, nữ nhân mặt phấn dùng cách đi uỗn ẹo đi đến ngồi dựa trên bàn làm việc của hắn.

"Vị khách đó... Có vẻ hơi khó tính nhỉ?"

"Anh cũng không biết, giọng nói rõ ràng chỉ là 17 - 18 tuổi, thế nhưng qua cách nói chuyện. Có lẽ có kinh nghiệm trong chính trị hoặc đã qua đào tạo. Ít nhất là người có chút lai lịch."

...END CHƯƠNG 4...