Chương 27

[Vậy thì? ... Ối, đừng để lộ ra góc nhìn quan sát rõ ràng như vậy nha, nếu ông chủ quay đầu thấy cậu lười biếng thì rắc rối lớn đấy.]

Thẩm Quyết nhìn bộ vest kẻ caro trên người ông chủ đầu heo gần như sắp căng nứt.

"Tao đang nghĩ, nếu ông ta còn ăn mập hơn nữa rồi làm rách quần áo, chúng ta sẽ phải trở thành thần dân đứng trên đường phố quan sát hoàng đế rồi." Cậu nói, "Trên xe còn có trẻ con. Không phải chuyện tốt."

Cậu chậm rãi bổ sung thêm một chút: "Tao cũng không thích nhìn những thứ không hoàn hảo. Ảnh hưởng đến tâm trạng ăn tối của mình."

[...] Ngài còn lo lắng cho bữa tối của mình sao? Còn có tiêu chuẩn đánh giá về sự hoàn hảo kia rốt cuộc là thế nào nào?

Ông chủ đầu heo khọt khọt đi vài vòng trên mảnh đất trống, dừng lại bên cạnh một chàng trai trẻ có tàn nhang.

"Có thuốc không? Cho một điếu."

Người đàn ông đeo kính ra hiệu cho người đàn ông thức khuya, người đàn ông thức khuya hiểu ý, hơi lúng túng ném hộp thuốc và bật lửa sát mặt đất.

Hộp thuốc va vào giày của chàng trai trẻ có tàn nhang, nhưng bật lửa vì quá nhỏ không đủ lực đã trượt qua giày của chàng trai trẻ và bay ra ngoài–– bay thẳng đến cuối hành lang, sau đó dường như xuyên qua một bức tường vô hình, biến! mất!

Biểu cảm người đàn ông thức khuya đờ đẫn.

Người đàn ông đeo kính mở to mắt.

Chàng trai trẻ có tàn nhang tái mặt.

"Nhanh lên." Ông chủ đầu heo phun ra hơi trắng từ lỗ mũi, thúc giục.

"Được, dạ ông chủ." Chàng trai trẻ có tàn nhang đành cứng ngắc cúi người nhặt lên gói thuốc nhăn nhúm, ngón tay run rẩy lấy ra một điếu thuốc, đưa hai tay cho ông chủ đầu heo.

Ông chủ đầu heo giơ ra một cái móng heo, dùng phần chia đôi ở giữa kẹp lấy điếu thuốc, đưa lên miệng: "Lại đây bật lửa."

Chàng trai trẻ có tàn nhang bắt đầu run rẩy.

Cậu ta cứng ngắc giữ nguyên tư thế đưa thuốc, ánh mắt cầu cứu nhìn về phía người đàn ông đeo kính.

Người đàn ông đeo kính cắn răng, ra dấu tay cho kế hoạch thứ hai.

Không khí trong xe lập tức trở nên căng thẳng.

Những người vừa rồi thảo luận và sẵn lòng hợp tác lặng lẽ nắm chặt những thứ trong tay có thể dùng làm vũ khí, chỉ chờ ông chủ đầu heo gây sự–—

Vào lúc này, một chiếc bật lửa kim loại màu bạc bất ngờ được ném chính xác vào tay chàng trai trẻ có tàn nhang.

Trúng ngay lòng bàn tay.

Chàng trai trẻ có tàn nhang: Í í í á?

[Hệ thống: Ném một cách chính xác vào tay!!! Tuyệt vời!!!]

Hệ thống đã chú ý đến Thẩm Quyết ngay khi cậu hành động. Đó là một động tác rất nhẹ nhàng, chỉ là ngón cái và ngón trỏ chà nhẹ vào nhau, lực đạo và đường parabol tạo ra đều chính xác và đẹp đẽ, xứng đáng là người thường xuyên tiến hành thí nghiệm tinh vi tại viện nghiên cứu!

[Nhưng mà ký chủ, thì ra ngày thường cậu hay hút thuốc sao?]

Thẩm Quyết: "Tao không hút."

[Vậy sao cậu lại mang theo bật lửa? Chẳng lẽ là... tiện cho việc thắp đèn cồn trong phòng thí nghiệm?] Hệ thống tò mò đặt câu hỏi.

Thẩm Quyết: "Thì thoảng bạn đời của tao sẽ hút."

Hệ thống không thể hiểu: [Nếu anh ấy hút thì phải là anh ấy mang chứ.]

"Mi không hiểu." Thẩm Quyết nói, "Nhà là không gian của hai người. Anh ấy nói sức mình quá lớn, không biết chăm sóc người khác, vì vậy, để cuộc sống hài hòa và suy nghĩ cho nhau, những việc có thể ảnh hưởng đến đối phương, thường là để tao quyết định. Như việc hút thuốc, và cả những việc khác..."

[Dừng lại! Không cần phải so sánh thêm, tôi hiểu rồi, tôi đã hoàn toàn hiểu, cảm ơn ký chủ.] Hệ thống ban đầu nghĩ rằng mình đã dần quen với cách suy nghĩ nhảy cóc của ký chủ, nhưng ba từ "mi không hiểu" này vẫn gây ra cho nó hàng tấn tổn thương.

Có lỗi khi cô đơn sao? Có tội khi cô đơn sao? Cô đơn nhất định phải ăn đủ cơm chó sao?

Thẩm Quyết: "Mi thực sự hiểu chứ?"

Hệ thống bị mười ngàn điểm sát thương, tự kỷ không muốn nói chuyện nữa.

Còn ở phía bên kia ghế ngồi, chàng trai trẻ có tàn nhang mừng rỡ, vội vàng cầm lấy bật lửa để đốt thuốc cho ông chủ.

Chiếc bật lửa này nhìn đã biết là đắt tiền, bật lửa mượt mà vô cùng, ngay lập tức đã đốt cháy điếu thuốc của ông chủ.

Ông chủ đưa điếu thuốc vào miệng hút mấy hơi sâu, hừ hừ nói: "Thuốc lá gì mà lạ thế, công nhân đợt này của các người không được rồi." Nói xong liền vứt điếu thuốc mới hút một hơi xuống đất, bước qua bên cạnh chàng trai trẻ có tàn nhang.

Người đàn ông thức khuya đau lòng nhìn theo điếu thuốc bị vứt bỏ trên mặt đất. Trong thế giới tận thế, thuốc lá rất đắt, anh ta không mua nổi thuốc sản xuất trong thành phố, đây còn là điếu thuốc năm 82 mà anh ta mua từ tay đội càn quét bên ngoài thành phố đấy!

Ông chủ đầu heo đi kiểm tra vài vòng giữa sân, dường như cảm thấy đã kiểm tra đủ rồi, thẳng tiến về phía toa xe phía trước.

Không ít người thở phào nhẹ nhõm.

Khi thấy nửa thân ông chủ đã biến mất trong bức tường trong suốt, ông ta bất ngờ lùi lại một bước, khuôn mặt đeo kính râm của ông chủ đầu heo nhìn về phía Trần Thư Thư ngồi ở góc.

"Hừm khọt khẹt..." Ông chủ đầu heo mở miệng chảy dãi, "Mùi trên người cậu thật thơm. Tôi đói rồi, muốn ăn tay tay kho."

Tay tay kho là cái gì?

Sắc mặt Trần Thư Thư tái mét.

Cậu ta còn muốn ăn giò heo kho nữa đó!

"Còn cậu." Ông chủ đầu heo nhìn về phía Thẩm Quyết, "Trông giống như minh tinh vậy, đến nhà xưởng nhỏ nát của chúng tôi làm việc à? Tôi ghét nhất là minh tinh, chỉ cần lộ mặt là không cần làm gì cũng kiếm được tiền. Đúng lúc, cậu hãy biểu diễn một đoạn cho bữa tối của tôi thêm phần vui vẻ đi."

"Hát một bài nhảy một điệu, vặn mình lộ chút xíu, cậu biết làm chứ?"