Chương 31: Sơ Hở

Quyển 1: Ác Ma Sẽ Lộ Diện

Ngay khi Từ Thanh Xuyên bước ra khỏi con hẻm, không gian vặn vẹo lập tức trở lại bình thường, những lối rẽ cũng từ từ chìm trong màn đêm như màu nước tan ra.

Bạch Sương Hành lập tức nói cảm ơn Văn Sở Sở rồi bảo cô ta thả mình xuống.

Sau khi rời khỏi con hẻm, âm khí đã tiêu tán, không còn trĩu nặng như trước nữa.

Dù trong xương tủy vẫn cảm thấy lạnh buốt, nhưng cơ thể đã khôi phục được vài phần sức, miễn cưỡng để cô gắng gượng đứng nổi.

— Nguyên nhân quan trọng nhất là Văn Sở Sở đã mệt tới kiệt sức, Bạch Sương Hành không đành lòng bắt cô ta cõng mình tiếp.

Cô không thích mắc nợ ân tình quá nhiều.

Ba người nghỉ ngơi ở ven đường một lúc, khôi phục lại một phần thể lực bèn đứng dậy đi về nhà số 444.

Nhà cách hẻm không xa nên rất nhanh họ đã tới.

Trước khi vào cổng chính, Bạch Sương Hành cố tình ngẩng đầu lên quan sát tình hình trong nhà.

Giờ vẫn chưa quá muộn nhưng phòng của Bách Lý ở tầng 2 lại tối đen như mực. Cả căn nhà chỉ có phòng của chủ nhà là sáng đèn, ánh sáng vàng nhàn nhạt tỏa ra từ chỗ đó.

Văn Sở Sở cũng nhìn lên theo cô, lẩm bẩm: “Bách Lý ngủ rồi à?”

Từ Thanh Xuyên nhìn thời gian trên điện thoại một chút: “8 giờ rưỡi tối… Chưa muộn lắm mà nhỉ? Chúng ta lên xem thử coi sao?”

Bạch Sương Hành bình tĩnh gật đầu.

Nói thật, cô không nghĩ họ có thể thuận lợi gặp được Bách Lý, mà sự thật là ba người thực sự bị từ chối không tiếp.

Từ Thanh Xuyên gõ cửa phòng ầm ầm, qua 1 phút vẫn chẳng thấy hồi âm gì.

Tới chỗ của chủ nhà cũng thấy cửa khóa chặt, không ai đáp lại.

“Không vào được rồi.”

Từ Thanh Xuyên nhíu mày: “Có thể Bách Lý không có ở trong phòng, nhưng rõ ràng phòng chủ nhà sáng đèn mà, chắc chắn phải có người chứ.”

Văn Sở Sở cực kỳ tức giận: “Hai kẻ này gài một cái bẫy lớn như thế để mong chúng ta chết sớm, giờ sợ bị hỏi tội nên chắc không dám mở cửa rồi.”

Cô ta hơi nhức đầu, xoa xoa ấn đường: “Không có chìa khóa phòng của hai người họ, chúng ta không vào được.”

Phòng đã được ngăn cách hoàn toàn với hành lang bằng một cánh cửa chống trộm, lúc này cửa phòng đang đóng kín, dù họ có gấp gáp và tức giận cỡ nào thì cũng chỉ có thể đứng trong hành lang thôi.

“Có lẽ —”



Bạch Sương Hành chợt mở miệng: “Vẫn còn một lối đi khác dẫn tới phòng chủ nhà.”

Từ Thanh Xuyên và Văn Sở Sở tỏ vẻ mờ mịt, nghe cô nói tiếp: “Tối nay lúc gặp, tôi có nói dối hắn một chuyện.”

“Cô nói với chủ nhà là —”

Văn Sở Sở lập tức nhớ ra: “Tối qua cô ngủ một mình.”

Cô ta nhớ rất rõ, vì mình nhát gan nên tối qua mới tới phòng Bạch Sương Hành ngủ ké.

Lúc Bạch Sương Hành nói ra câu “Ngủ một mình”, không chỉ cô ta mà trên mặt của chủ nhà cũng xuất hiện biểu cảm kinh ngạc.

Cứ như là… Hắn biết Bạch Sương Hành nói sai vậy.

Bạch Sương Hành gật đầu, thấp giọng ra hiệu hai người theo cô về phòng:

“Lúc mới nhìn thấy chủ nhà, hai người có thấy gì đó không ổn không?”

Văn Sở Sở giơ tay phải lên như một học sinh tiểu học trả lời: “Hắn cứ lén lén lút lút, rất lâu mới mở cửa!”

“Nói chính xác hơn là vì bị ảnh ma hù dọa, sự tồn tại bị phơi bày nên mới phải mở cửa.”

Bạch Sương Hành cười: “Tôi vừa đưa điện thoại tới lỗ hổng thì hắn đã lập tức nhảy dựng ra rồi. Chẳng lẽ trùng hợp như thế, hành động giơ lên của tôi với hành động nhìn ra ngoài của hắn xảy ra cùng một lúc sao?”

“Xác suất rất nhỏ.”

Từ Thanh Xuyên chợt bừng tỉnh: “Hắn đã ở cạnh cửa từ lâu, nhìn lén chúng ta từ lỗ thủng đó.”

Cảnh tượng đó hơi sởn gai ốc, trên cánh tay của anh ta nổi hết cả da gà.

“Đúng thế.”

Bạch Sương Hành gật đầu: “Nấp trong bóng tối quan sát người khác, rất trùng khớp với đặc điểm của những kẻ thích nhìn lén. Chủ nhà còn có một lần không ổn nữa, là tối qua — Sở Sở, còn nhớ hắn đã nói gì với cô không?”

“Nhớ!”

Văn Sở Sở lờ mờ hiểu ra: “Sau khi cúng ở bãi tha ma về, Từ Thanh Xuyên sợ nhất, sắc mặt cũng kém nhất, thế mà hắn lại nhìn ra tôi là người nhát nhất.”

Lúc đó cô ta đã thấy lạ rồi.

Cuối cùng như ý thức được gì đó, giọng nói của Văn Sở Sở khẽ run lên: “Hắn, hắn ở ngay sát vách tôi, lẽ nào —!”

“Còn nhớ định luật trong phim kinh dị đã đúc kết ra không?”



Giọng nói của Bạch Sương Hành rất nhẹ: “Tránh nhìn trộm, tránh gương — Có phải trong phòng ngủ của hai người đều có một tấm gương toàn thân lớn không?”

Từ Thanh Xuyên hơi khựng lại: “Ý cô là hắn dùng gương hai chiều để nhìn lén ư?”

Gương hai chiều còn được gọi là gương thấu thị, mặt trước giống với gương bình thường, có thể soi ra bóng của mình; mặt trái thì lại như một tấm thủy tinh trong suốt, có thể thấy rõ ràng cảnh tượng bên kia gương.

Mình không thể thấy hắn, nhưng hắn lại thấy được mình.

Hành động cử chỉ của chủ nhà rất kỳ quặc, lúc đầu Bạch Sương Hành còn nghĩ hắn dùng camera, nhưng lục tung cả phòng vẫn chẳng tìm thấy có gì bị giấu hết.

Thế là cô nghĩ tới tấm gương.

“Gương hai chiều là vật thường dùng trong phim kinh dị. Tôi nghi ngờ hắn có vấn đề nên cố tình lộ sơ hở, bảo tối qua mình ở trong phòng một mình.”

Bạch Sương Hành nói: “Còn nhớ vẻ mặt kinh ngạc của hắn không?”

“… Tởm quá!”

Nghĩ tới việc tên đó ở sát vách mình, Văn Sở Sở nghiến răng nghiến lợi: “Đêm Trắng đâu có cấm đánh người đâu đúng không?”

“Tất nhiên rồi.”

Làn mi dài của Bạch Sương Hành khẽ lay động, chẳng biết nghĩ tới chuyện gì mà cô ngẩng đầu lên nhìn về phía hành lang tối tăm: “Tôi cũng chỉ đoán được tới đó thôi, chi tiết hơn thì phải hỏi thẳng hắn.”

“Hỏi thẳng hắn á?”

Văn Sở Sở tò mò: “Nhưng hắn đóng kín cửa thì sao chúng ta vào được? Hơn nữa dù có gặp được chủ nhà đi nữa, lỡ hắn ngậm miệng không chịu nói cho chúng ta biết sự thật thì phải làm sao?”

Ba người họ may mắn nên không hề bị tổn hại gì đáng kể, tên đó hoàn toàn có thể nói dối, bảo không có tà thuật gì hết, mọi thứ chỉ đều là sự cố thôi.

Bạch Sương Hành nhìn cô ta một chút rồi chợt mỉm cười: “Bị Bách Lý gài bẫy nhốt trong hẻm, hôm nay có thấy khó chịu gì không?”

Tất nhiên rồi!

“Khó chịu.”

Văn Sở Sở nhấn mạnh hơn: “Cực kỳ! Khó chịu!”

“Tôi cũng rất khó chịu.”

Bạch Sương Hành chớp mắt, dưới hàng mi dài lóe lên một chút ánh sáng: “Có một cách có thể khiến chủ nhà khai hết với chúng ta, lại còn khiến hắn không bao giờ dám nhìn lén nữa.”

“Nếu đây đã là một bộ phim, chi bằng diễn một phen đi.”

Cô cong khóe môi lên: “Có muốn… Tặng hắn một bất ngờ không?”