Chương 32: Đập

Quyển 1: Ác Ma Sẽ Lộ Diện

Đêm tối dần.

Tên đàn ông trung niên có thân hình cồng kềnh ngồi một mình trong phòng ngủ, kẹp điếu thuốc trong tay.

Máy tính không mở, điện thoại đặt ở bên cạnh, trong phòng chỉ có mỗi ngọn đèn đang hoạt động.

Hắn bất động nhìn tấm gương trước mặt.

Không thể tin được.

Mới đây thôi, hắn nghe có tiếng nói chuyện và tiếng bước chân trong hành lang, mà tiếng đó là của ba thanh niên kia —

Chúng vẫn còn sống!

Nhưng sao mà chúng sống được chứ?

Để đảm bảo nghi thức được tiến hành thuận lợi, chị họ đã tỉ mỉ lựa chọn kiểu chết cho chúng, trước có ma dẫn lối, sau có ác ma truy sát, hai bên đều là đường cùng, với khả năng của chúng thì không thể nào chạy thoát khỏi được.

Chúng tới hỏi tội ư? Còn nghi thức của chị họ nữa…

Nếu chúng không chết thì nghi thức ra sao rồi?

Cửa phòng bị đập ầm ầm, tên đàn ông trung niên co quắp trên ghế sô pha, không dám ra mở cửa.

Sau đó, tiếng động im bặt, hắn nhìn chằm chằm vào tấm gương trong phòng ngủ.

Đây là gương hai chiều.

Hắn có thú vui nhìn lén, sau khi biết có ba thanh niên sắp vào ở đã cố tình lắp món đồ chơi này trên tường phòng cách vách.

Cô gái ở sát vách tên là Văn Sở Sở, rất nhát gan, ngày đầu tiên tới nhà số 444 đã co người như con tôm mới dám đi ngủ.

Nghĩ tới đây, cửa phòng sát vách chợt có ai mở ra, ánh đèn sáng lên.

Tên đàn ông hồi hộp nín thở.

Hắn không nghe được tiếng bên đó, chỉ có thể thấy Văn Sở Sở sải bước vào phòng, sau đó là Bạch Sương Hành.



Xem ra là họ quá sợ nên quyết định tối nay sẽ ngủ chung một phòng.

Thân là nhân vật trong bộ phim, hắn không thể nghe thấy lời dẫn đang chậm rãi vang lên được.

[Tên đàn ông nghĩ, chắc chắn tối nay sẽ được thấy những cảnh tượng thú vị hơn.]

[Hai con người sợ hãi tội nghiệp ôm cứng nhau, khuôn mặt đầy tuyệt vọng và nỗi hoang mang kéo dài. Sở dĩ hắn đặt gương hai chiều trong phòng là vì muốn trân trọng việc riêng và bộ dạng yếu ớt nhất của con người.]

[Chuyện này khiến hắn không thể chờ nổi nữa.]

Bên kia gương, môi hai người đóng mở, cô một câu tôi một câu, nói gì đó.

Bạch Sương Hành cầm theo một cái túi nhựa màu đen, lúc vào phòng thì lấy ra mấy nén nhang và nến trắng từ trong đó.

… Chà.

Tên đàn ông thầm chế nhạo, đừng nói là chúng sợ hết hồn nên mới lạy Phật nhé?

[Thú vị đấy.]

Lời dẫn nói chính xác những suy nghĩ trong lòng hắn.

[Hắn nhìn họ, cảm thấy hai người này rất nực cười. Họ càng sợ hãi, hắn lại càng hưng phấn.]

[Tên đàn ông đắc chí nhếch khóe miệng, trong nụ cười hờ hững chỉ có ý lạnh lẽo. Hắn cười một cách bệnh hoạn…]

Nói tới đây, lời dẫn chợt im bặt —

Vì nụ cười trên mặt tên đàn ông đã hoàn toàn biến thành kinh ngạc khi chưa tới 1 giây.

Bên kia tấm gương, Bạch Sương Hành đặt nến trước bàn, sau đó lấy ra mấy cái bát sứ và màn thầu từ trong túi nhựa.

Công thức quen thuộc, mùi vị cũng quen nốt.

Đây là… Cách gặp ma thứ hai, cúng ma đói mà.

Cô ta muốn làm gì?!

Trong lòng thầm dâng lên dự cảm chẳng lành, không chỉ có chủ nhà, đến cả lời dẫn cũng hơi sửng sốt.



Bên kia tấm gương, cốt truyện vẫn tiếp diễn.

Văn Sở Sở thắp nhang, nghiêm túc cắm trước bát sứ, khói từ từ lượn lờ bốc lên.

Như tối qua vậy, khói trắng chậm rãi bay lên, tựa như một cây bút mực vô hình, từ từ vẽ ra những cái bóng mơ hồ.

Chẳng mấy chốc, những bóng ma nặng nề gần như lấp đầy cả phòng.

Bạch Sương Hành đã chuẩn bị sẵn tâm lý, thấy mọi chuyện thuận lợi bèn gật đầu ra hiệu cho Văn Sở Sở.

Nguyên lý của việc cúng ma đói là có rất nhiều hồn ma lang thang ở chỗ hội tụ âm khí, vì không có ai cúng bái nên trở thành ma đói.

Tất nhiên bãi tha ma là lựa chọn tốt nhất, nhưng cô không hề quên rằng căn nhà số 444 cũng rất u ám quỷ dị trong miệng hàng xóm, trên con đường trước cửa nhà từng có rất nhiều người chết khó hiểu.

Rất rõ ràng, đây là một căn nhà ma ám từ đầu tới chân, tiến hành cúng bái là sẽ dẫn được hồn ma lang thang về.

Đã chuẩn bị sẵn sàng hết, tiếp theo chỉ cần —

Ngay sau đó, chủ nhà bên kia tấm gương hoàn toàn đờ người ra.

Hắn trừng mắt nhìn gương hai chiều, Bạch Sương Hành vốn đang đưa lưng về phía hắn… chợt xoay người lại.

Trong mắt cô có ý cười nhưng biểu cảm lại rất ung dung, tựa như con mèo đang đợi chuột, đuôi mắt có một độ cong không rõ ràng.

Rõ ràng là đang cười nhưng lại như một con dao sắc bén, đâm thẳng vào mắt tên đàn ông dù cách một tấm gương.

Lòng bàn tay túa đầy mồ hôi lạnh, hắn lùi ra sau.

Trùng hợp thôi đúng không?

Cô ta không thể nào biết được bí mật của tấm gương được, mà dù có biết thì cũng không thể vào phòng hắn được, dù sao cũng không thể làm hại hắn được.

Chợt, hắn như ý thức được gì đó.

Da đầu đột nhiên tê dại, chủ nhà còn chưa kịp phản ứng thì Văn Sở Sở ở đối diện đã vung cái ghế bên cạnh lên, ra sức đập tới trước —

Là tấm gương.

Họ không mở cửa được nhưng có thể đập vỡ tấm gương nối thẳng tới phòng hắn!