Chương 30: Rời Khỏi

Quyển 1: Ác Ma Sẽ Lộ Diện

Lần thứ ba quay đầu sẽ tốn nhiều dương khí hơn.

Ý thức từ từ trở nên mơ hồ, đầu nặng trĩu, đến cả tầm nhìn cũng hơi mờ đi.

Bạch Sương Hành cố gắng tỉnh táo lại, ngẩng đầu lên nhìn.

Nhà cửa hai bên đường như những bức tranh sơn dầu mờ ảo, xuất hiện rất nhiều bóng chồng lung lay, cô cắn mạnh đầu lưỡi, khôi phục lại một chút ý thức trong cơn đau đớn.

Ở phía trước… Xuất hiện một con đường nhỏ.

Không còn là ngã ba khiến người ta không phân biệt được nữa, con đường đó dẫn thẳng tới chỗ xa xa, trên đường có thể thấy rất nhiều bóng ma đang lơ lửng.

“Có hai đường.”

Từ Thanh Xuyên nói: “Một đường ngay phía trước, một đường thì ở trên bên trái.”

Cô bị âm khí nhập vào người nên những thứ nhìn thấy đều là cảnh tượng cõi âm, loại bỏ lựa chọn sai lầm này, đường họ đi được chỉ có thể là —

Tóc đen xõa trên một bên mặt, hàng mi của Bạch Sương Hành khẽ run lên, kiên định đáp: “Đi đường bên trái.”

Đếm ngược còn 1 phút 40 giây nữa.

Văn Sở Sở cõng cô, tay phải còn trống vẫn rất linh hoạt, đầu tiên là né thoát khỏi sự tấn công của một quỷ nhỏ, tiếp đó thì nghiêng người giơ tay, ra sức ấn mạnh một lá bùa xuống.

“Tiếp theo là ba lối rẽ.”

Từ Thanh Xuyên thở hồng hộc: “Đi thẳng, phía trên bên trái, phía trên bên phải.”

Bạch Sương Hành: “Đi thẳng.”

Văn Sở Sở không dư sức để nói chuyện nữa, chỉ lao thẳng tới trước.

Trong hẻm nhỏ u ám, tất cả cảnh vật đều lưu động như mực chảy.

Khi thần kinh căng thẳng tới một mức độ nhất định, con người không còn phân biệt được Đông Tây Nam Bắc nữa, chỉ còn biết là đi thẳng hay rẽ mà thôi.

Dần dà, tầm mắt trở nên trống trải, đèn đường không còn chập chờn nữa mà sáng rõ.

“Tôi có thể nhìn thấy ở cuối hẻm, sắp tới lối ra rồi!”

Từ Thanh Xuyên mừng rỡ: “Một lối đi sang trái, một lối ở bên phải.”

Bạch Sương Hành im lặng 1 giây: “Bên phải.”

Từ khi bà lão bị đông cứng, cô đã thầm đếm từng giây trong lòng, lúc này có lẽ chỉ còn khoảng…

10 giây.

Không còn bao nhiêu bùa nữa, Văn Sở Sở dốc hết sức tăng tốc.



Bên tay là tiếng gió vun vυ"t, Bạch Sương Hành mím môi, trái tim đập thình thịch.

Đếm ngược —

Về 0.

Xung quanh lập tức im bặt trong một khoảnh khắc.

Tựa như sự yên bình trước khi cơn bão ập tới, ngay sau đó là một trận gió dữ dội có thể phá hủy mọi thứ.

Oán khí rào rạt sắp ngưng tụ thành thực thể, lúc cô quay đầu lại cũng vừa hay nhìn thấy một bóng ma tràn đầy sát khí.

… Nó đã đuổi tới kịp rồi!

Văn Sở Sở và Từ Thanh Xuyên có lửa dương trên người nên hồn ma không dễ tới gần, nhưng muốn gϊếŧ Bạch Sương Hành lại là việc dễ như trở bàn tay với nó.

Ác ma điên cuồng gào thét lao tới, bắp chân của Văn Sở Sở vừa đau vừa nhức, gần như là dùng hết chút sức cuối cùng để miễn cưỡng cõng cô chạy trối chết tiếp.

Nhưng so với ác ma có oán niệm sâu nặng, tốc độ của cô ta chẳng là gì.

Phải nghĩ xem còn cách nào khác nữa không…

Suy nghĩ nhanh chóng xoay vòng, lúc bóng ma từ từ tới gần, trong tầm mắt của Bạch Sương Hành chợt hiện ra một hình bóng quen thuộc.

Cô sửng sốt.

Là Từ Thanh Xuyên.

Anh ta đã chạy mệt bở hơi tai nhưng lúc này lại chợt dừng rồi bất ngờ quay lại.

Một ngọn lửa dương trên vai đã vụt tắt, anh ta kiềm chế tay chân đang run rẩy của mình, lấy ra lá bùa trừ tà cuối cùng rồi hung hăng vung tới khuôn mặt đáng sợ trước mặt: “Hai người… Mau chạy đi!”

Anh ta còn lại hai ngọn lửa dương, trong tay lại cầm bùa trừ tà nên cùng lắm bà lão chỉ làm hại được anh ta 50%, không thể cướp mạng được.

Dán bùa lên ác ma có thể khiến nó khựng lại, 3 giây sau, oán khí lại trở lại.

Nhưng 3 giây ngắn ngủi này đã tạo ra một cơ hội hoàn hảo.

Vốn họ đã tới cuối hẻm, Văn Sở Sở tranh thủ lao thẳng tới trước, ngay khi bước ra khỏi con hẻm, cả người như được sống lại vậy.

Từ Thanh Xuyên bị tắt lửa, lại tiếp xúc trực tiếp với ác ma nên chân mềm nhũn ra, đến cả chạy cũng thấy khó.

Anh ta là bia sống duy nhất còn lại, thấy khoảng cách càng lúc càng gần, hệ thống 056 trốn trong tối không kìm được kích động.

Cuối cùng… Cuối cùng!

Bạch Sương Hành dẫn đầu hai người này làm loạn phim của nó, làm nó khổ tứ bề, ngày nào cũng tức tới sắp phát điên, cuối cùng lúc này cũng đã thấy máu rồi.

“Đi theo trăng” là tình huống chết được sắp xếp tỉ mỉ, dù là họ đi nữa thì cuối cùng cũng chẳng thoát nổi đâu.



Tiếc là Từ Thanh Xuyên đáng thương lại bị hai đồng đội bỏ lại phía sau, cuối cùng trở thành lương thực cho ác ma.

Ngay lúc đó, oán linh tóc bạc nhếch môi lên.

Sắp rồi.

Tới gần hơn tí nữa là nó đã bắt được —

Chợt, nụ cười của nó sững lại.

Ngoài con hẻm nhỏ, chỗ được đèn đường chiếu sáng, Bạch Sương Hành đang vội quay đầu lại.

Cô được Văn Sở Sở cõng sau lưng, vì âm khí nhập vào người nên làn da trắng như gốm, đôi mắt lại đen nhánh, phản chiếu ánh đèn thành một thứ ánh sáng không tương thích với màn đêm.

“Từ Thanh Xuyên —”

Cô giơ tay phải ra: “Mau!”

Ngay trong khoảnh khắc đó, tay kia của cô nắm thật chặt ống tay áo Từ Thanh Xuyên, dùng hết sức bình sinh để lôi về phía trước.

056 thốt ra: [Cái gì —!]

… Không thể!

Ác ma tức tới mức không kìm lại được, nó phẫn nộ giơ tay phải ra nhưng chỉ lướt qua góc áo bị gió thổi tung của Từ Thanh Xuyên.

Cách một con đường, bên kia không còn là nơi nó có thể đặt chân vào nữa.

Ánh sáng như một con dao cắt ngang giới hạn giữa âm và dương.

Ánh đèn rắc khắp mặt đất, ánh trăng đã quay lại thế gian.

Trong tai ba người đang kiệt sức cùng lúc vang lên tiếng hệ thống lanh lảnh.

[Ding dong! Chúc mừng người khiêu chiến đã hoàn thành 3/4 nhiệm vụ chính!]

“Thoát, thoát rồi hả?”

Mọi thứ vừa rồi như một giấc mộng vậy, Văn Sở Sở hết sức, trong giọng nói là sự nghẹn ngào: “Chúng ta còn sống đúng không?”

“Vẫn còn sống.”

Hai chân của Từ Thanh Xuyên như nhũn ra, anh ta lau mồ hôi trên trán: “Mụ khốn Bách Lý này —”

“Đây hẳn là một cái bẫy chết chóc, chắc chắn thầy ta không nghĩ là chúng ta sống sót đâu.”

Bạch Sương Hành khẽ thở ra, nhìn căn nhà đang đứng lặng phía xa xa, lặng lẽ cười: “Tiếp theo, chúng ta nên về hỏi thầy ta cho rõ đã.”

Nói chính xác hơn thì… Đối diện với kẻ ác ôn đã tốn tâm sức đẩy họ vào chỗ chết, e là việc họ cần phải không chỉ đơn giản là “hỏi cho rõ” đâu.

— Trong phim thường xử lý nhân vật phản diện thế nào nhỉ?