Chương 29: Quay Đầu 3 Lần

Quyển 1: Ác Ma Sẽ Lộ Diện

Tắt một ngọn lửa dương khó chịu hơn so với tưởng tượng của cô nhiều.

Đầu tiên là khí lạnh thấu xương tràn ra từ phía sau, tựa như nước thẩm thấu vào tận xương tủy, tiếp theo thì đông lại thành băng, đâm ra những góc cạnh sắc như dao.

Sức cả người như bị rút mất phân nửa khiến người cô lung lay, Văn Sở Sở nhanh chóng đỡ lấy.

“Không sao, chỉ hơi mất sức thôi.”

Bạch Sương Hành thấp giọng: “Hệ thống từng nói chúng ta gặp phải ma đưa lối là vì âm khí nhập vào cơ thể, âm dương giao hòa. Lần thứ ba quay đầu lại, lúc đó dương khí của tôi đã gần như bằng không, chỉ còn lại âm khí thôi… Không cần phải chịu đựng nữa.”

Muốn loại trừ tình trạng âm dương lẫn lộn, cách tốt nhất là loại trừ âm khí trong người ra.

Nhưng họ đang bị mắc kẹt trong chốn toàn ma quỷ, bên cạnh lúc nào cũng có linh hồn phiêu dạt, âm khí quá nồng, không thể nào tiêu trừ được.

Nếu thế cũng chỉ còn lại một cách để phá giải.

Từ Thanh Xuyên ngây người ra: “Cô muốn loại bỏ dương khí để mình hoàn toàn thành “Âm” ư? Nhưng nếu cô quay đầu lại ba lần thì con ác ma đó sẽ có cơ hội để lợi dụng, dẫn cô vào chỗ chết đấy!”

Anh ta là đàn ông đàn ang, dù đầu óc không được thông minh nhưng chắc chắn sẽ không đạp lên xác đồng đội để chạy.

Bạch Sương Hành lại chỉ nhìn anh ta, khẽ cong khóe miệng lộ ra một nụ cười nhẹ.

Da cô trắng nõn, giờ gần như chẳng còn tí máu nào, càng làm tôn lên đôi mày và mắt đen nhanh như tranh, tự dưng hơi lộ ra chút quỷ dị.

Từ Thanh Xuyên bị cô nhìn chằm chằm như thế thì hơi giật mình: “Cô đang… Chờ kỹ năng của tôi à?”

Ngay khi cô quay đầu lại, lửa dương bị dập tắt, ác ma đã xâm nhập.

Chỉ cần anh ta cùng lúc kích hoạt kỹ năng, đông cứng hành động của bà lão thì ba người có thể nhân cơ hội trốn thoát rồi.

“Thế mạo hiểm quá.”

Văn Sở Sở lo lắng nói: “Với lại một khi cả người cô toàn là âm khí thì chỉ có thể nhìn thấy đường ở cõi âm thôi —”

Cô ta nghĩ tới chuyện gì đó nên vội ngậm miệng lại.

“Ừm.”



Bạch Sương Hành gật đầu: “Chỉ cần loại ra con đường tôi có thể nhìn thấy được, còn lại đều là đường cõi dương hết. Đây là cách nhanh nhất và cũng là cách duy nhất.”

“Để tôi quay đầu cho.”

Từ Thanh Xuyên nhíu mày: “Tôi khỏe hơn cô mà.”

Văn Sở Sở lắc đầu: “Xét về thể chất thì tôi mới là người khỏe nhất.”

“Kỹ năng của Từ Thanh Xuyên là khâu quan trọng nhất, không thể phân tâm được; còn Sở Sở, cô phản ứng nhanh nhất, chúng tôi cần cô xua đuổi quỷ nhỏ trên đường.”

Bạch Sương Hành cười cười: “Tôi đã tắt một ngọn rồi, nếu không tiếp tục thì chẳng phải ngọn lửa đó tắt vô ích hay sao?”

Đây không phải tinh thần xả thân vì nghĩa lớn gì mà là kết luận cô có được sau khi xem xét toàn diện.

Xét về thể lực, Từ Thanh Xuyên và Văn Sở Sở khỏe hơn cô, lát nữa lúc trốn khỏi sự truy đuổi của ma sẽ có tỉ lệ sống sót cao hơn.

Không thể phản bác lại lời của cô, Văn Sở Sở vẫn thấy thấp thỏm: “Lửa dương bị tắt thì còn thắp lên được nữa không?”

Bạch Sương Hành: “Trước đây tôi có đọc sách vở liên quan rồi, chỉ cần đạo sĩ làm phép trừ tà và sống trong nơi có nhiều dương khí trong thời gian ngắn là được rồi.”

Cô vừa nói xong, chợt thấy bóng đen gần đó lung lay.

Xung quanh tĩnh mịch, trong bóng cây nặng nề gần đó có tiếng ai đó trầm giọng gọi: “Bạch Sương Hành.”

Bạch Sương Hành không hề chần chừ mà quay đầu theo tiếng gọi.

Vừa quay đầu lại, sức cả người đã chợt như bị rút sạch, toàn thân như đông cứng.

Cô không có điểm tựa nên dưới chân mềm nhũn, may mà có Văn Sở Sở đỡ lấy nên mới không ngã ra đất.

Bạch Sương Hành khẽ thở phào: “Cảm ơn nhé.”

Cô không quen tiếp xúc cơ thể với người khác nên định thử có thể tự đứng vững được không, Văn Sở Sở ở bên cạnh đột nhiên khẽ nhúc nhích.

Trông cô gái này có vẻ nhát gan yếu đuối nhưng thực chất cánh tay rất cân đối, lúc này cô ta đang cúi thấp người xuống, kéo tay trái Bạch Sương Hành rồi kéo cô lên vai.

Cả người Bạch Sương Hành đã mềm nhũn, bị kéo một cái thì cánh tay cũng thuận thế bị kéo sang bên phải, cả người dựa vào sau lưng Văn Sở Sở.

Cô không kịp chuẩn bị nên chỉ còn biết chớp mắt.

“Lên nào.”



Văn Sở Sở nghiêng đầu nhìn cô, giơ tay chỉ ra sau lưng mình: “Tình trạng này lát nữa sao mà cô chạy nổi đây?”

Bạch Sương Hành không phải người thảo mai mỡ dâng miệng mèo mà mèo kêu no, nghe vậy thì hơi khựng lại rồi dùng hai tay vòng lấy cổ cô ta.

“À thì, thực ra tôi cõng cũng được.”

Từ Thanh Xuyên đẩy kính lên, nhìn xuống bắp chân của Văn Sở Sở: “Chân cô… Hình như đang run đúng không?”

Tai Văn Sở Sở đỏ lên, nhìn tới phía ngón tay run rẩy của anh ta: “Chẳng phải anh cũng vậy à?!”

Không kịp tranh luận tiếp nữa, một luồng gió lạnh đánh tới sau lưng.

Bạch Sương Hành nghe rất rõ tiếng tim mình đập.

“Sau khi tôi quay đầu lại, hẳn bà ta sẽ tấn công ngay lập tức.”

Cảm giác nguy hiểm mạnh mẽ chưa từng có, cô nén tâm trạng hoảng hốt xuống, đối diện với Từ Thanh Xuyên: “Tôi sẽ đếm từ ba tới một.”

Lần đầu tiên được giao cho nhiệm vụ quan trọng như thế, thanh niên đeo kính trịnh trọng gật đầu.

“Ba, hai —”

Tất cả chuẩn bị sẵn sàng, Bạch Sương Hành nín thở: “Một!”

Ngay khi dứt lời, cô lập tức quay đầu lại.

Khác với hai ngã ba đen ngòm trước đó, lúc cô quay lại nhìn đã bất ngờ trông thấy một gương mặt méo mó không thể nhận ra được.

Bà lão trợn trừng hai mắt, xương và máu hòa lẫn với nhau thấm đẫm trong khóe miệng thối rữa, bà ta lặng lẽ giương lên một nụ cười quỷ quyệt khiến người ta rùng mình với cô.

Tốc độ oán linh rất nhanh, chỉ trong chớp mắt đã giơ tay phải ra đánh tới phía cô.

Mùi máu tươi càng lúc càng nồng, trong thời khắc nghìn cân treo sợi tóc, Bạch Sương Hành vô thức muốn né đi nhưng lại chợt thấy bàn tay ma đang cứng đờ giữa không trung.

Bên tai là tiếng hô khẽ của Từ Thanh Xuyên: “Chạy mau!”

Họ chỉ có 2 phút.

Văn Sở Sở không hề do dự mà cõng Bạch Sương Hành chạy thẳng tới trước.