Chương 64: Phiên ngoại 2: Chuyện mà cô không biết (2)

Edit: Smile" (Smilinggg02)

"Từ tiên sinh, cuộc họp với công ty D&G sẽ bắt đầu vào 10 giờ 20 phút, xin hỏi ngài muốn tài xế đưa đi hay tự mình lái xe?"

Thư ký mặc âu phục màu xám đứng bên cạnh người đàn ông, nhận lại văn kiện đã được ký tên, cung kính hỏi dò hắn.

Cô lơ lửng giữa không trung, chăm chú nhìn bản kế hoạch trên chồng văn kiện dày kia, không bao lâu đã cảm thấy nhàm chán.

"Tôi tự lái xe đi." người đàn ông vẻ mặt cô độc trả lời.

"Vâng." Thư ký chỉnh sửa gọn gàng mặt bàn, đang muốn rời đi, bước chân dừng một chút, "Từ tiên sinh, Tiến sĩ Hồ gọi điện nói, tuần trước ngài không đi làm kiểm tra, hy vọng mấy ngày nay có thể bớt thời giờ qua đó một chút."

"Không cần, nói với Tiến sĩ Hồ, tạm dừng trị liệu."

Cầm văn kiện trên máy tính đọc qua một lần, hắn không có quay đầu lại mà nói.

Thư ký nghe vậy vẻ mặt không được tự nhiên lắm, anh ta do dự nói: "Từ tiên sinh, ngài nói thật sao? Tiêu ——"

"Đủ rồi, đi ra ngoài."

Lời nói vừa phát ra từ miệng hắn như trời đông giá rét ùa tới, thư ký mím môi khẩn trương, "Vậy hợp đồng với công ty tin tức Thiên Dao cũng ngưng lại sao ạ?"

Có thể nhận ra, thư ký nam nói lời này ra vô cùng cung kính cẩn thận từng li từng tí, ngón tay bất giác nắm chặt văn kiện .

"Tất cả hợp đồng có hợp tác với bên đó đều dừng lại, còn có, phát tin ra ngoài, miễn là hợp tác liên quan tới công ty Thiên Dao, Lệ Hoàng đều không hợp tác ."

Linh hồn cô lơ lửng giữa không trung sợ ngây người, Lê Hoàng... Thiên Dao...

Thiên Dao là công ty của tên chồng trước khốn nạn của cô, mà Lệ Hoàng là đối tác lớn nhất của công ty chồng trước, có thể nói nếu không có Lệ Hoàng, cũng không có được Thiên Dao như ngày hôm nay.

Mà người đàn ông này, vậy mà lại là ông chủ của Lệ Hoàng.

"Vâng, Từ tiên sinh." thư ký nam gật đầu, "Đúng rồi, lần trước ngài muốn tìm thám tử tư điều tra một chuyện, đã xử lý ổn thoả rồi. Về vụ tai nạn xe kia, bên kia nói nửa tháng sau sẽ đưa cho ngài tin tức đầy đủ."

"Biết rồi, đi ra ngoài đi."

Người đàn ông sau khi nghe xong những điều này vẻ mặt không có biến hóa lớn, chỉ phất phất tay, ý bảo thư ký đi ra.

"Từ tiên sinh, tôi cảm thấy ngài vẫn nên ——"

"Chuyện của tôi không cần người khác quan tâm."

Hắn dồn nén nửa giận sắp không nổi nữa rồi, sắc mặt thư ký trắng nhợt, "Vâng, tôi đi ra ngoài ngay."

Nam thư ký đi rồi, hắn đặt xuống những văn kiện quan trọng, khuôn mặt tuấn tú hướng lên trời, nhéo nhéo sóng mũi.

Bộ dáng hắn trông vô cùng mệt mỏi.

Cô lơ lửng ở bên người hắn, lẳng lặng nhìn chăm chú người đàn ông xa lạ trước mặt, tai nạn xe ... Quả nhiên không phải ngoài ý muốn sao?

Có phải anh phát hiện ra điều gì rồi không...

"Tiêu Tiêu, anh thật sự muốn gϊếŧ hắn, tự mình ra tay, sau đó băm hắn thành thịt vụn, rải xuống sông cho cá ăn."

Gương mặt âm trầm của hắn thoạt nhìn vô cùng đáng sợ, giống hắn thật sự làm như vậy, băm con người bên ngoài nuôi tình nhân kia thành thịt vụn quăng xuống biển cho cá ăn.

"... Nhưng anh không thể chấp nhận được, Tiêu Tiêu, em đã đi cùng với hắn một đoạn đường dài, sau khi chết lại cùng hắn xuống hoàng tuyền, kiếp sau... Kiếp sau có phải lại cùng con người đê tiện đó tiếp tục dây dưa bên nhau ..."

Như thể cảnh tượng đó khiến hắn không thể chịu đựng được, gắt gao ôm đầu.

"Tiêu Tiêu, rõ ràng trước kia anh biết em trước, vì sao... Vì sao em không nhìn đến anh?"

Tay ôm đầu của hắn buông lỏng ra, ngẩng đầu, hắn si mê mà vuốt ve tấm ảnh trên bàn làm việc, lúc này cô mới phát hiện, vậy mà hắn lại có ảnh chụp của cô, ảnh chụp cô rất nhiều năm về trước.

Áo sơ mi màu trắng... Vô cùng quen mắt, từ từ, là đồng phục, ảnh này chụp vào lúc cô học cấp ba, cái ghế dựa kia là ghế đá bồ tát của trường học.

Hắn, trước kia là bạn học của cô?

Không có ấn tượng, hoàn toàn không có ấn tượng. Cô rất muốn gọi điện cho A Vân để hỏi...

A, cô gái ngu ngốc, cô đã chết, làm sao có thể gọi điện.

"Tiêu Tiêu, đêm nay em muốn ăn gì? Ăn cháo? Không được, bụng em còn có em bé, nên ăn đồ ăn có dinh dưỡng một chút..."

Vẻ tàn nhẫn biến mất đi, hắn không ngừng nói nhảm với người trong ảnh, mặt mày ôn nhu.

Nhìn hắn như vậy, trong lòng cô đau nhói, giống như cắn phải quả chưa chín, trong miệng tràn đầy chua xót.

Việc gì phải thế, người đã chết như đèn đã tắt, tự mình sống trong ảo tưởng như vậy, còn không bằng tận hưởng cảnh vật xung quanh, có lẽ hắn sẽ phát hiện ra những thứ tốt hơn.

Qua mấy ngày sau, đã quen với việc mỗi ngày cùng hắn ăn sáng, đi làm, xử lý công việc, sau đó về nhà với "Cô", hôm nay đón tiếp một vị khách lạ.

Vị khách này rất trẻ, nhìn rất đẹp, chỉ là sau khi vào nhà biểu hiện vô cùng kỳ quái, hai mắt ôn nhuận nhìn cách bài trí xung quanh nhà, sau đó ánh mắt dừng lại lại ở hai bộ đồ ăn được bài trí trên bàn cơm.

"Đang ăn cơm à?" Vị khách hỏi.

Hắn gật đầu nhẹ tới mức khó mà nhận ra.

"Xem ra cậu biết tôi đến, cố ý chuẩn bị cho tôi một bộ đồ ăn." Vị khách cười cười, không khách khí mà ngồi xuống, mắt nhìn tới đồ ăn trên bàn, "Không tồi, có tiến bộ."

Hắn không trả lời, chỉ lẳng lặng ăn đồ ăn của mình.

"Ôi chao, cái hộp này ——"

"Đừng chạm vào cô ấy!"

Hắn đang ăn cơm đột nhiên quát lớn, tay vị khách dừng lại ở giữa không trung, không khí nhất thời đình trệ, tận nửa ngày, vị khách mới buông tay xuống, nhẹ giọng nói: "Là cô ấy, đúng không?"

Hắn vẫn không trả lời.

"Từ Hoàng, đủ rồi."

Vị khách nhẹ nhàng nói, có thể nhận thấy sự thương hại rõ ràng trong mắt.

"Không cần nhìn tôi bằng ánh mắt ấy, tôi vẫn ổn."

Vị khách cười lạnh một tiếng, "Nếu cậu vẫn ổn, căn bản không cần làm quá lên như vậy với tôi."

"Ổn hay không ổn, tự bản thân tôi biết."

Hắn đứng dậy, ôm hủ tro cốt đi.

"Cô ấy đã chết."

Hắn đưa lưng về phía vị khách, dừng lại một chút, sau đó tiếp tục động tác.

Hắn đang bảo vệ cô, không, phải nói là hủ tro cốt, hủ tro cốt này vô cùng quan trọng đối với hắn.

"Từ Hoàng, tôi không phải thần, nếu cậu không tự cứu cậu, không ai có thể cứu được cậu."

Vị khách nhìn chăm chú bóng dáng dần dần đi xa.

"Không sao, tôi cũng không cần ai cứu vớt mình."

Người duy nhất có thể cứu vớt hắn, chính là người đang an tĩnh nằm trong hủ tro cốt nhỏ này.

Vị khách đi rồi, trong phòng lại khôi phục vẻ yên tĩnh, hắn ôm hủ tro cốt đặt lại vị trí cũ, bắt đầu kể lại những sự việc xảy ra hôm nay cho cô.

Thời gian từ từ trôi qua, từ tối đến sáng, từ sáng tới tối, giống như sự việc chỉ xảy ra trong nháy mắt, bất tri bất giác, cô đã bầu bạn với hắn hơn nửa tháng.

Nửa tháng sau, một bản báo cáo điều tra phá vỡ năm tháng yên bình của bọn họ, là báo cáo về việc tai nạn xe của cô.

Như cô đoán trước, cái gọi là ngoài ý muốn cũng không phải thật sự ngoài ý muốn, mà là có ý định mưu sát, hung thủ đúng là tên khốn kiếp ở bên ngoài nuôi dưỡng tình nhân kia.

Từ Hoàng bởi vì này đoạn báo cáo, bắt đầu trở nên bận rộn, hắn tạo áp lực với bên cảnh sát, một lần nữa đưa ra yêu cầu.

Cảnh sát thỏa hiệp, ba tháng sau, chính thức thông báo với bên ngoài chuyện lập án điều tra lại vụ việc phu nhân của tổng giám đốc công ty tin tức Thiên Dao chết ngoài ý muốn.

Trong lúc nhất thời, bên ngoài giới bàn tán sôi nổi.

Cùng ngày, cổ phiếu của Thiên Dao tụt dốc, việc mưu sát này bởi vì thiếu chứng cứ mang tính mấu chốt mà không thể bắt được hung thủ, một lần nữa việc điều tra lâm vào ngõ cụt, mãi đến một năm sau, chứng cứ mang tính mấu chốt mới xuất hiện, phá vỡ thế cục bế tắc.

Hung thủ bị trừng trị theo pháp luật, công ty Thiên Dao bởi vì chịu đựng không nổi những lời gièm pha mà phá sản.

Hai năm sau, hung thủ bị phán tử hình, chấp hành ngay trong ngày.

Tất cả mọi thứ dường như đã đi qua, cô ôm hy vọng lớn, hy vọng hắn có thể được giải thoát, một lần nữa có được cuộc sống mới.

Vào ngày hung thủ chấp hành án, hắn mở một chai rượu vang đỏ, gương mặt anh tú uống đến mức đỏ ửng lên.

Cô lơ lửng ở bên người hắn, nghe hắn từng câu từng chữ kể về tình yêu của hắn với cô, kể hắn làm sao biết được cô, kể những việc hắn làm sau lưng cô.

Cô nghĩ, nếu biết được sớm một chút, biết được sớm một chút, có lẽ, sẽ không như vậy, cô và hắn sẽ không đi sai nhiều bước đến vậy.

Nhưng mà những chuyện đã qua không thể nào thay đổi, cô chỉ hy vọng, những năm tháng sau này, có thể nhìn thấy hắn tìm được một người xứng đáng với tình yêu của hắn, kết hôn rồi sinh con, giống với những người bình thường trải qua những ngày hạnh phúc.

Cô rúc vào bên cạnh hắn, nhắm mắt lại, hưởng thụ thời thời yên tĩnh chỉ có hai người.

Hắn nói, giống như mệt mỏi, giọng nói càng ngày càng nhỏ, càng ngày càng nhỏ, cô mở hai mắt, sờ đôi mắt đang dần dần nhắm lại của hắn.

"Từ Hoàng, kiếp sau, nếu có kiếp sau, chúng ta ở bên nhau được không?"

Hắn không trả lời, à, sao hắn có thể nghe được lời của hồn ma nói.

Cô cười cười, cô nhận ra bản thân ở bên hắn càng lâu, càng giống như người sống.

"Không trả lời, vậy coi như là đồng ý, kiếp sau, chúng ta ước định như vậy."

Cánh tay trong suốt của cô ôm lên cổ hắn, cúi đầu, nhắm hai mắt lại như thiếu nữ tình đậu sơ khai, trong lòng tràn đầy vui mừng, hôn nhẹ lên môi hắn.

"Tí tách ——"

Có thứ gì rơi xuống, cô tò mò trợn mắt.

Máu, máu chảy không ngừng từ trong miệng hắn trào ra, cô sợ hãi, không biết làm sao,nhìn máu trên mặt đất ngày càng nhiều thân thể trong suốt của cô càng trở nên run rẩy kịch liệt.

"Điện thoại, điện thoại, gọi điện thoại đến bệnh viện."

Cô vọt vào trong phòng, cánh tay lướt qua ——

Không có, cái gì cũng không có, cô cầm không được, cô lại nỗ lực nhưng không có cách nào cầm điện thoại lên.

Giờ khắc này, cô vô cùng căm hận bản thân tại sao chỉ là một linh hồn

Từ Hoàng... Từ Hoàng...

Người bay một cái, cô lại một lần nữa trở lại bên cạnh Từ Hoàng, áo sơ mi tơ tằm màu trắng giờ đã bị máu nhuộm đỏ.

"Không cần, Từ Hoàng, tỉnh lại, tỉnh lại!"

Cô kêu to, kêu to dường như muốn phát điên rồi, người đang nhắm nghiền hai mắt, không ngừng chảy máu lại không nghe tiếng cô kêu.

Trơ mắt nhìn hơi thở của hắn càng ngày càng yếu, những tiếng thét chói tai phát ra từ cổ họng cô dường như chết lặng.

Người yêu cô thâm tình, anh ấy đang từng chút, từng chút chết đi, trên thế giới này nếu thật sự có kỳ tích, có thể linh nghiệm trên người anh ấy hay không.

"Tiêu Tiêu..."

Người miệng đầy máu tươi đột nhiên mở mắt, vẻ mặt cười đến ôn nhu, ánh mắt thất thần của hắn nhìn vào không trung, mang theo vài phần ngọt ngào, "Chúng ta... Cùng nhau... Đi... Được không?"

Hắn dùng sức nói, vô cùng thống khổ, cô có lý do nào để không chấp nhận?

"Được, cùng nhau... Cùng nhau đi."

Cô gào khóc, nước mắt từ khóe mắt như dòng nước chảy ra.

Cô mới phát hiện, thực ra linh hồn cũng có nước mắt...

Ngày hôm nay, cô mất đi người cô yêu...