Chương 65: Phiên ngoại 3: Bị bắt nạt mỗi ngày (1)

Edit: Smile"

"Tỉnh rồi sao?"

Tiêu Tiêu ngồi ở đầu giường trong phòng bệnh khép sách lại, không nóng không lạnh xem xét người đang nằm trên giường bệnh vừa mở mắt ra, Từ Hoàng.

Sau khi Từ Hoàng nhìn thấy người ngồi trong phòng bệnh là cô, hai má hõm sâu, hai mắt ngẩn ngơ chớp mắt một cái, một lát sau mới dùng hết sức lực giơ tay lên, run rẩy xác nhận người trước mắt có phải thật hay không.

"Bốp!"

Đột nhiên không phòng bị bị người ta hung hăng đánh một cái, mu bàn tay nhanh chóng đỏ thành một mảng.

Qua một hồi lâu, "Em mang thai." Tiêu Tiêu sờ sờ bụng, khuôn mặt lạnh lẽo nói với người đang nằm trên giường.

Hai mắt tĩnh mịt của Từ Hoàng đột nhiên lóe sáng.

"Cho nên Từ Hoàng, đến lúc anh nên trả giá lại những việc mà anh đã làm."

Tiêu Tiêu lạnh lùng liếc mắt nhìn cậu, sau đó xoay người rời khỏi phòng bệnh.

*

Một tháng sau

"Em khát, mau mang cho em một ly nước."

Tiêu Tiêu ngồi trên sô pha vừa ăn bánh kem vừa coi TV, sai bảo Từ Hoàng đang quét nhà.

"Được, Tiêu Tiêu chờ một chút."

Từ Hoàng nghe lệnh, lập tức buông chổi, chạy tới phòng bếp rót nước cho cô.

Nước mang tới, Tiêu Tiêu uống một ngụm, trên mặt lập tức lộ ra vẻ bất mãn, "Quá lạnh."

Không nói hai lời, nhận lấy cái ly, Từ Hoàng lại hấp tấp chạy tới phòng bếp, không bao lâu, cậu bưng cái ly trở lại, lấy lòng nói: "Tiêu Tiêu, em thử lại xem."

Tiêu Tiêu nhấp một ngụm, đặt mạnh cái ly lên bàn, tức giận nói: "Làm việc như vậy mà coi được sao, đổi một ly nước cũng đổi không xong, đi làm lại đi."

"Nóng quá sao?" Cậu nôn nóng hỏi.

"Anh không biết tự mình thử sao? Lúc nào cũng hỏi em, phiền chết đi được."

Tiêu Tiêu lúc này dường như giống những người phụ nữ độc ác trong TV, lúc nào cũng làm khó dễ với "nô tì" đáng thương là Từ Hoàng.

"Xin, xin lỗi, Tiêu Tiêu em đừng nên tức giận." Thấy cô nổi nóng, Từ Hoàng chân tay luống cuống vội vàng dỗ dành cô.

Hung hăng trừng mắt với cậu một cái, "Được rồi, lăn xa một chút, em không muốn nhìn thấy mặt anh." Ăn một miếng bánh kem, Tiêu Tiêu đột nhiên nhớ tới sân thượng đã lâu không có ai quét dọn, vì thế tiếp tục nói: "Quét dọn xong phòng khách, thì lên sân thượng dọn cho sạch."

"Được, lát nữa anh đi ngay."

Ngoan ngoãn ôn thuần giống như một con cún nhỏ, Từ Hoàng hoàn toàn mất đi "uy phong" lúc trước, Tiêu Tiêu nói một, cậu không dám nói hai, nói cậu đi hướng Đông, cậu tuyệt đối không đi hướng Tây.

Mà kỳ nghỉ Đông mẹ Tiêu ở nhà chăm sóc cho cô nhìn thấy tình huống này, không khỏi âm thần thở dài, khi Từ Hoàng rời khỏi phòng khách, đi lên sân thượng quét dọn, bà không nhìn nổi, nói mấy lời khuyên nhủ: "Tiêu Tiêu, thái độ con đối với Từ Hoàng có phải quá tệ không?"

"Con cảm thấy còn chưa đủ."

Quả thật đối xử giống như đang ở thời cổ đại, lại còn nói không đủ, mẹ Tiêu cũng chịu thua.

Nếu không phải tận mắt nhìn thấy, bà quả thực không thể tin được con gái ngoan ngoãn của mình lại ba lần bảy lượt làm khó dễ với người khác, đối phương lại là cha tương lai của đứa con trong bụng nó.

Tuy nói ngay từ đầu bà không thích đứa trẻ Từ Hoàng kia, nếu không phải nó thì sao Tiêu Tiêu lại vác cái bụng to kia, Tiêu Tiêu cũng không phải bảo lưu một năm, mới thành niên đã trở thành mẹ.

Nhưng từ sau khi xuất viện, mắt thấy con gái nhà mình ỷ vào việc mang thai, cậy sủng mà kiêu, không ngừng sai bảo đứa trẻ Từ Hoàng này, sai bảo đứa trẻ này đến mức nhìn nó gầy đi, những oán hận lúc trước trong lòng bà trở thành đồng tình.

Tuy nói vẫn còn vị thành niên, nhưng đứa trẻ kia rất có trách nhiệm hơn hẳn những người trưởng thành, quan trọng nhất là, bất luận Tiêu Tiêu náo loạn tới mức nào, cậu cũng chỉ là ngây ngô cười nhất nhất nghe theo.

Loại này đàn ông tốt như thế này không nhiều.

Liếc mắt thấy con gái ăn đến mức không còn hình tượng, khóe miệng dính đầy bơ, mẹ Tiêu bất đắc dĩ mà lắc đầu.

"Con lúc nào cũng làm khó dễ nó, con không sợ một ngày nào đó nó tức giận, không cần con nữa?" mẹ Tiêu không thể không nói cho Tiêu Tiêu nhận ra vấn đề nghiêm trọng.

Gần đây nhà bà đừng nói việc vệ sinh, ngay cả mua đồ ăn nấu cơm đều là Từ Hoàng làm hết. Ha, còn không nói, đứa trẻ kia nấu ăn không tồi, bà nghĩ so với đầu bếp thì người này không thua kém bao nhiêu, đồ ăn rất ngon.

Bởi vì gần đây đều được ăn đồ ăn ngon, vòng eo của bà và ba Tiêu đều bự hơn một tấc, quần áo nhiều bộ không mặc vừa nữa, thật sự bị đồ ăn ngon dụ dỗ.

"Anh ấy muốn bỏ cứ nói, con không sao cả."

Tiêu Tiêu nhún vai, dường như đoán được cậu không thể bỏ mình.

"Tiêu Tiêu, trong tình yêu, nếu chỉ có một bên đưa ra, một bên chỉ biết nhận lấy, thời gian lâu rồi cũng sẽ mệt."

Mẹ Tiêu đối với chuyện tình cảm của con gái vô cùng lo lắng.

"Được rồi, mẹ, con có chừng mực. Hơn nữa, nếu anh ấy không hài lòng, không thích, có thể tới tìm con, kháng nghị những hành động của con."

Đặt chén cơm xuống, cảm thấy có chút khát nước, "Từ Hoàng, xuống dưới rót cho em ly nước." Yết hầu cô lên xuống hướng lên sân thượng kêu to.

"Được, anh xuống lấy ngay."

Một lát sau, trên sân thượng truyền đến tiếng trả lời của Từ Hoàng, mẹ Tiêu vỗ mạnh lên trán mình, "Con mới mang thai 2 tháng, đã đi không nổi rồi sao? Bản thân đi lấy là được rồi."

Phòng bếp cách phòng khách rất gần, còn cố ý kêu Từ Hoàng xuống rót nước cho nó? Hơn nữa, nó một chút triệu chứng khi mang thai cũng không có, ăn ngon, ngủ ngon, tinh thần vô cùng thoải mái, ngoài trừ việc sai bảo Từ Hoàng thì dường như không còn việc gì khác phải làm, đi lại hoạt động gân cốt không phải tốt hơn sao?

"Anh ấy nợ con, bắt anh ấy làm chân sai vặt thì đã sao, con không thấy có gì quá đáng cả."

Cô cảm thấy chán muốn chết ấn chuyển kênh, Tiêu Tiêu nói như không có chuyện gì.

"Nó nợ con cái gì, con phải làm tới mức đó sao?"

Mẹ Tiêu khó hiểu.

"Không phải do anh ấy không mang bao, con sẽ mang thai sao? Nói thế nào cũng là do anh ấy sai."

Đêm khuya trèo tường đến nhà dâʍ ɭσạи cô, cưỡиɠ ɠiαи cô, cầm tù cô, to gan lớn mật còn dám dùng đoạn ghi hình lúc làʍ t̠ìиɦ để uy hϊếp cô, thù này không báo cô không phải con người.

Mẹ Tiêu nghẹn một chút, bà không phải người có tính đặc biệt gia trưởng, nhưng đột nhiên con gái nhà mình lại thảo luận vấn đề này với bà, bà thực sự cảm thấy xấu hổ.

"Khụ khụ..." hắng giọng nói, mẹ Tiêu quyết định thay đổi câu chuyện. "Cho là vậy đi, nói với con con cũng không chịu hiểu." Vẫn nên tìm tiểu tử A Hoàng kia nói chuyện.

Tiêu Tiêu không sao cả mà xua xua tay, "Tùy mẹ. Đúng rồi, mẹ, con đột nhiên muốn ăn thịt thăn chua ngọt."

"À."

"Sao mẹ chỉ à, trong nhà có thịt lưng không ạ?" Tiêu Tiêu hỏi.

"Không có."

"Vậy lát nữa con kêu Từ Hoàng đi mua."

Mẹ Tiêu không nhịn được búng một cái lên trán Tiêu Tiêu, Tiêu Tiêu kêu lên một tiếng thảm thiết.

"Đau chết con!" Tiêu Tiêu ôm đầu, ánh mắt ngập nước ngước lên lên án hành động bạo lực của mẹ Tiêu.

Mẹ Tiêu cuẩn bị giáo huấn cô vài câu, "Bịch Bịch" tiếng bước chân dồn dập ngày càng gần.

"Tiêu Tiêu, em bị sao vậy?"

Theo sau đó câu hỏi vô cùng nôn nóng của Từ Hoàng.

"Em không có việc gì." Tiêu Tiêu không thể phản kháng mẹ Tiêu, liền trút hết tức giận lên người Từ Hoàng, nổi giận đùng đùng nói: "Đêm nay em muốn ăn thịt thăn chua ngọt, anh phải làm cho em ăn."

"Được được được, anh làm, trước hết em cho anh xem coi có bị thương chỗ nào không." Từ Hoàng Kinh hoảng thất thố bước nhanh đến, muốn xem cái trán Tiêu Tiêu đang che lại.

Tiêu Tiêu trở tay đánh một cái, "Không cho chạm vào, quét dọn trên sân thượng xong chưa?"

"Còn, còn chưa xong."

"Rót cho em ly nước sau đó tiếp tục lên quét dọn."

"Còn..."