Chương 39: Bệnh thần kinh

Edit: Tinh Hòa

Tiêu Tiêu kinh ngạc một hồi, sau đó mới nhanh chóng hoàn hồn lại hắng giọng nói, "Không phải không được sao, trường học không cho yêu sớm, hơn nữa ôm hôn ở nơi công cộng còn ra thể thống gì nữa."

Từ Hoàng kéo tay cô qua, đầu ngón tay lưu luyến trên mu bàn tay của cô, "Cho nên anh dẫn em đến nơi này là để làm em."

Tiêu Tiêu đột nhiên cảm thấy có gì đó không đúng, "Lời này của cậu là có ý gì?"

"Không phải vừa rồi Tiêu Tiêu nói chỗ này rất tốt để yêu đương vụиɠ ŧяộʍ sao?"

"!!!"

Tiểu Tiểu cảm thấy chính mình vừa đào một cái hố để chôn mình, nhận ra được nguy hiểm, muốn xoay người rời đi, đúng lúc này, Từ Hoàng đột nhiên dùng sức nắm lấy tay cô, trong nháy mắt cô đã bị kéo vào trong lòng ngực của Từ Hoàng.

Ngẩng đầu nhìn lên, dường như có ngọn lửa đang bùng cháy trong mắt Từ Hoàng.

"Đừng như vậy, giờ nghỉ trưa của chúng ta sẽ kết thúc sau một giờ nữa." Bây giờ là 1 giờ, còn 1 tiếng nữa là đến 2 giờ, đến lúc đó lớp trưởng sẽ điểm danh từng người.

Bàn tay lạnh lẽo chui vào trong bộ đồng phục học sinh màu trắng, da đầu của Tiêu Tiêu tê rần, "Từ Hoàng, chúng ta trở về rồi làm không được sao?"

Cự tuyệt đã là không còn khả năng, chỉ có thể kéo dài thêm một chút thời gian.

"Anh nhịn không nổi."

Giọng nói khàn khàn của cậu vang lên bên tai cô, hơi ẩm nóng xâm lấn vào lỗ tai cô, cô rùng mình một cái.

Giơ tay lên, nắm lấy bàn tay đang tác loạn của Từ Hoàng, "Không, không được ở trường học."

"Sẽ không có người nhìn thấy."

Cậu rất giỏi trong việc dụ dỗ, giống như một con sói đang dụ dỗ con thỏ trắng nhỏ, dùng hết mọi thủ đoạn, chỉ vì muốn đem cả da lẫn xương của cô nuốt vào bụng.

"A --"

Hai vυ" bị người dùng sức xoa bóp cách áo ngực, Tiêu Tiêu kinh hô, nhìn xuống, chỉ thấy đôi tay Từ Hoàng đang xoa bóp ngực của cô ở bên trong bộ đồng phục học sinh màu trắng, cách một lớp quần áo cũng có thể nhìn thấy được động tác làm càn của cậu.

"Từ Hoàng, cậu..."

"Học sinh mới chuyển trường đến đẹp sao?"

Cậu đột nhiên nói ra một cậu không thể hiểu được, Tiêu Tiêu sửng đốt, không rõ vì sao cậu lại nhắc đến học sinh chuyển trường vào lúc này.

Bộ ngực chợt đau xót, Tiêu Tiêu khuôn mặt nhỏ trắng bệch.

"Từ Hoàng!"

Đau muốn chết, cậu xoa ngực tôi làm cái gì, không thấy tôi đau sao, còn xoa mạnh đến như vậy.

"Tại sao lại không trả lời anh? Chẳng lẽ em cũng cho rằng cậu ta lớn lên đẹp trai, em muốn ngủ với cậu ta sao?"

Giọng nói trầm thấp của cậu chứa đựng sự tức giận như ẩn như hiện.

"Không có, tôi hoàn toàn không để ý đến vẻ ngoài của cậu ấy."

Khi học sinh mới tiến vào phòng học, cô vẫn còn đang suy nghĩ không biết tối nay cô có nên vào phòng làm việc Từ Hoàng để kiểm tra máy tính không, xem có tìm được video đám mây hay không, nơi nào có tâm tư để ý đến điều này?

"Thật sự?"

Động tác xoa nắn ngực đột nhiên nhẹ nhàng hơn rất nhiều, Tiêu Tiêu nhíu mày thật chặt cũng đã thả lỏng được hơn một chút.

"Thật mà." Tiêu Tiêu bảo đảm với cậu.

Đôi tay từ trong đồng phục học sinh của cô rút ra, cậu cầm lấy cằm cô cô, từng câu từng chữ hỏi cô: "Em có yêu cậu ta hay không?"

Yêu học sinh mới chuyển trường đến? Có phải cậu ta đang thử nghiệm xem liệu mình có yêu người đẹp ngay từ cái nhìn đầu tiên hay không?

Sau khi cân nhắc, cô trả lời dứt khoát: "Không."

"Chứng minh cho anh xem."

Chứng minh? Làm thế nào để chứng minh? Không yêu người đó chính là không yêu làm thế nào để chứng minh được?

Như nhìn thấu được sự nghi hoặc của cô, Từ Hoàng lạnh lùng nói: "Cởϊ qυầи ra."

Đôi mắt Tiêu Tiêu trừng to, "Từ Hoàng, cậu có bệnh thần kinh hay không?" Bắt cô cởϊ qυầи ra để chứng minh cô không thích người nào đó? Rõ ràng chính là tùy ý viện lấy cớ để muốn làm cô.

"Bệnh thần kinh?" Từ Hoàng cười cười, đôi môi mỏng lộ ra vài phần lạnh nhạt, "Đúng vậy, Tiêu Tiêu, anh đúng là bị bệnh thần kinh, hơn nữa còn đã bị bệnh rất nhiều năm."

Tiêu Tiêu bị lời nói quỷ dị của cậu làm cho sợ hãi đến mức lui về phía sau một nước.

"Không được đi, anh chưa có cho phép em đi, thì em không thể đi!"

Từ Hoàng thét lớn, sải chân tiến lên phía trước, gắt gao bóp chặt lấy cổ tay của cô, "Hiện tại, cởϊ qυầи ra!"