Chương 40: Yêu cầu

Edit: Smile" (Smilinggg02)

Đột nhiên rống to làm trái tim nhỏ của Tiêu Tiêu sợ tới mức dường như ngừng đập, cô nhanh chóng ổn định cảm xúc đang căng thẳng của mình, dùng giọng nói khuyên giải trấn an cậu: "Từ Hoàng, đừng như vậy, chúng ta có chuyện gì từ từ nói."

Từ Hoàng không để ý tới cô, thô bạo kéo quần cô xuống.

Hai chân chợt thấy lạnh, theo bản năng Tiêu Tiêu kéo quần lên lại, Từ Hoàng lạnh lùng nói: "Em thử xem."

Tiêu Tiêu rất muốn thử, nhưng nhìn sắc mặt của Từ Hoàng, không giống như dễ dàng buông tha cho cô nếu cô dám làm trái lời cậu.

Vì vậy, cô run rẩy ngẩng đầu nhìn Từ Hoàng, muốn dùng vẻ mặt đáng thương để làm thay đổi suy nghĩ của cậu.

"Tiêu Tiêu, dùng tay vuốt ve tiểu huyệt."

Cái gì?!

Tiêu Tiêu thực sự không thể tin những gì mình vừa nghe được, "Không, tôi không cần." Cô lập tức từ chối yêu cầu vô lý của cậu.

"Được. Vậy chúng ta cùng nhau ở lại trường học cũ này đến chiều." Cậu cúi đầu nhẹ nhàng hôn lên phần cổ cô.

Ở chỗ này trải qua một buổi trưa?!

Như để chứng minh những suy đoán trong lòng của cô về ngôi trường cũ, một cơn gió lạnh từ cửa sổ thổi vào, cô run người, theo bản năng tìm kiếm nguồn nhiệt sưởi ấm bản thân.

Thân người dính sát vào Từ Hoàng, thỉnh thoảng cô nhìn xung quanh, cứ như thể những thứ không có bóng sẽ ở một nơi mà cô không chú ý tới mà nhảy ra.

"Tiêu Tiêu, còn chưa sờ sao?"

Lỗ tai mẫn cảm bị người ta thổi khí nóng vào, cả người Tiêu Tiêu run càng kịch liệt hơn.

"Từ Hoàng, cậu khi dễ người khác như vậy rất vui sao?"

"Chỉ cần là Tiêu Tiêu, thì rất vui."

Cả người đột nhiên được nhấc lên, Từ Hoàng ôm Tiêu Tiêu lên, đặt cô lên chiếc bàn phủ đầy bụi.

"Tiêu Tiêu có muốn ở lại nơi này trải qua một buổi trưa hay không, do em quyết định." Từ Hoàng nhìn người đang nhìn anh chằm chằm, ngón tay thon dài cách lớp đồng phục vòng qua bộ ngực mềm mại của cô.

Cảm giác ngứa đột nhiên dâng lên, để thuận lợi kí©h thí©ɧ du͙© vọиɠ của Tiêu Tiêu, Từ Hoàng đưa tay vào trong áo cô, dọc theo dây áo ngực theo ra sau lưng cô.

Không quá vài giây, nịt ngực đã bị cậu tháo ra.

Hai vυ" mới vừa rồi được xoa nắn, đầṳ ѵú mẫn cảm thẳng tắp mà nhô lên chọt vào lớp áo, phảng phất giống như mời gọi.

"Nhìn xem, nó dựng đứng lên, tiểu huyệt phía dưới của Tiêu Tiêu nhất định chảy nước, thật sự không sờ sao? Tiểu huyệt đều đã ngứa muốn chết."

Từ Hoàng nói, cách lớp áo mà ấn mạnh vào đầṳ ѵú cô.

Tiêu Tiêu cắn răng, bụng dưới của cô phảng phất như có một ngọn lửa nhỏ đang cháy.

"Vẫn không sờ? Tiêu Tiêu thật nhẫn tâm."

Nói xong, cậu dùng ngón tay xoắn lấy đầṳ ѵú của cô, đột nhiên không báo trước mà kéo một chút.

Kí©h thí©ɧ quá mãnh liệt Tiêu Tiêu không nhịn được rên ra tiếng.

"Nói không chừng một lát nữa, có những người không quen biết tới đây nhìn lén chúng ta làʍ t̠ìиɦ, nghĩ tới việc tiểu huyệt chảy nước của Tiêu Tiêu bị những người kia nhìn thấy, anh liền không nhịn được muốn nổi nóng."

Như muốn trút cơn giận, cậu dùng sức nắm lấy một bên ngực của Tiêu Tiêu.

"Từ Hoàng, cậu đừng nói nữa." Càng nói càng khiến cô sợ hãi.

"Nhưng Tiêu Tiêu vẫn không chịu sờ."

Từ Hoàng dùng răng kéo vạt kéo của cô lên, dùng lưỡi liếʍ bụng nhỏ của cô.

Lửa trong bụng cháy càng lúc càng lớn, Tiêu Tiêu khó chịu mà chà sát hai chân, động tác nhỏ của cô bị Từ Hoàng bắt được.

Cậu ngẩng đầu, hơi tách khỏi người cô, sau đó kéo tay cô qua, đặt tay nhỏ của cô ở trên tiểu huyệt.

"Nếu Tiêu Tiêu xấu hổ, anh có thể dạy cho em."

Cậu nắm cổ tay cô, đưa đầu ngón tay tới tiểu huyệt cách lớp quần chọt vào chọt ra.