Chương 38: Giận dỗi

Edit: Smile" (Smilinggg02)

Thời gian nghỉ trưa, bên ngoài phòng học một đám học sinh ở trên hành lang đùa giỡn, khuôn viên trường rộng lớn đặc biệt náo nhiệt. Hôm nay, lớp hai so với lúc trước có chút khác biệt, sau giờ học đám nữ sinh không tụ tập lại thành nhóm nhỏ tám chuyện phiếm nữa mà tụ tập thành từng tốp vây quanh học sinh mới chuyển trường, sôi nổi bắt chuyện.

"Thật giống một đám ruồi bọ bu quanh đống phân."

Lâm Vân cách đó không xa một tay chống cằm, nhìn chằm chằm lối đi chật kín người dường như đều tập trung cả vào góc phòng nhỏ.

"A Tiêu, cậu nói xem mấy cô gái đó... Ai, cậu đi đâu vậy?"

Vốn định cùng Tiêu Tiêu thảo luận về cảnh tượng hiếm có này, vừa quay đầu lại, phát hiện Tiêu Tiêu đứng lên chuẩn bị rời khỏi chỗ ngồi, Lâm Vân nhướng mày.

"Cậu cũng sẽ không..." Cô chỉ học sinh chuyển trường đang bị vây chật kín như nêm cối.

Tiêu Tiêu mắt nhìn sang hướng cô nàng chỉ, "Không có, tớ chỉ muốn đến tiệm tạp hóa mua hộp sữa bò thôi."

"À, vậy tớ đi cùng cậu."

Lâm Vân dứt lời liền đứng dậy.

Tiêu Tiêu vội vàng ấn cô xuống, "Không cần, tớ đi một lát sẽ về."

Không đợi Lâm Vân trả lời, Tiêu Tiêu giống như bị ma rượt phía sau, "Vèo" một cái biến mất khỏi phòng học.

"Bình thường chạy bộ không thấy cậu ấy chạy nhanh như vậy, hiện tại được Lưu Tương nhập sao?"

Lâm Vân lẩm bẩm, giây tiếp theo, bên phía học sinh chuyển trường phát ra một tiếng nói lớn cũng không lớn mà nói nhỏ cũng không nhỏ, lực chú ý của cô chuyển từ Tiêu Tiêu qua học sinh chuyển trường.

"Xem tình hình này, mới đến đã làm không ít nữ sinh vì cậu ta mà đánh nhau, không biết có thể tận mắt nhìn thấy cảnh tượng này hay không."

*

Trường học cũ.

Tiêu Tiêu một đường đi tới, trong lòng sợ hãi, trường cũ của bọn họ đã bỏ hoang được mấy năm, bên trong tản ra bầu không khí cũ kỹ và hoang tàn, nhìn thoáng qua thấy không ít cây cỏ dại đang cố gắng sinh trưởng một cách mạnh mẽ.

Mỗi trường học đều có một hai cái truyền thuyết ma ám, mà truyền thuyết thường bắt nguồn từ những địa điểm hoang vắng, trường học cũ của Tiêu Tiêu cũng không ngoại lệ.

Bước vào trường cũ, không khí mát mẻ, như thể có mấy sinh vật vô danh đang bay vất phưởng bên trong.

Tiêu Tiêu tức Từ Hoàng muốn chết khi lựa chọn chỗ gặp mặt như vậy.

Nhưng cô không có cách nào từ chối nên chỉ đành vừa mắng thầm trong lòng, vừa chạy thật nhanh đến địa điểm hẹn trước.

Lầu hai, phòng thứ ba...

Phòng học cũ kỹ không có ai quét dọn phủ một lớp bụi bặm, Tiêu Tiêu vừa dẫm lên, dấu chân đã in vết.

Cô run rẩy, cẩn thận quan sát xung quanh, hy vọng mình không gặp phải thứ gì kỳ lạ trên đường.

Bỗng nhiên, một bàn tay từ trong bóng tối thò ra, bịt miệng cô, kéo vào trong bóng tối.

Tiêu Tiêu sợ chết khϊếp, nhưng cô phản ứng cũng thực nhanh, hai bay bịt miệng cô ấm áp, chứng minh đây không phải ma, cô nhanh chóng ngẩng đầu nhìn, quả nhiên là Từ Hoàng.

Cô tức giận kéo bàn tay đang bịt miệng cô, "Từ Hoàng, cậu muốn dọa chết tôi phải không? Lúc nào cũng chọn những địa điểm ma quỷ này, còn cố tính đứng trong chỗ tối dọa tôi."

Từ Hoàng thấy cô nổi nóng, không xấu hổ nói: "Là em nói không để trường học phát hiện chúng ta yêu sớm."

Tiêu Tiêu sững sờ, xấu hổ nói: "Vậy cậu cũng không nhất thiết phải chọn nơi này. Còn chuyện gặp mặt, chúng ta người ngồi trên người ngồi dưới, còn phải ra ngoài này gặp nhau sao, giống như đang yêu đương vụиɠ ŧяộʍ."

"Nhưng em không cho anh ôm em trong lớp."

Từ Hoàng đối với việc không thể ôm cô ở trong lớp có bức xúc rất lớn, "Anh không chịu nổi, rõ ràng em ở ngay trước mặt, nhưng tại sao lại không thể ôm vào người?"

Tiêu Tiêu sửng sốt, thật sự không nghĩ tên biếи ŧɦái này vậy mà lại giống một đứa trẻ giận dỗi.