Chương 22: Ngả bài

Editor: Sasuke15082005

"Tiêu Tiêu, em đến thăm anh sao?"

Trên đầu Từ Hoàng còn quấn băng vải, mái tóc dài của cậu được vén lên, ngũ quan đẹp đẽ đập vào mắt khiến Tiêu Tiêu sững sờ.

Cô không biết người luôn sống tách biệt trong lớp họ thế mà lại đẹp như vậy.

"Tiêu Tiêu?"

Cô thế mà cứ ngây ngốc nhìn chằm chằm mặt cậu, Từ Hoàng theo bản năng sờ lên gương mặt còn chưa lành lặn của mình.

"Mặt anh khó coi lắm sao,Tiêu Tiêu? Bác sĩ nói nó sẽ mau chóng hồi phục, em đừng chán ghét anh được không?" Từ Hoàng nôn nóng hướng cô đảm bảo.

Sáng nay anh soi gương, tuy rằng có chút tiều tụy nhưng những vết bầm gần như đã tan hết.

"Tôi, tôi có không nói cậu khó coi."

Nhìn bộ dáng này của cậu, người mù cũng không thể làm trái lương tâm mà nói cậu khó coi.

"Tôi hôm nay đến tìm cậu không phải vì chuyện này, mà là về A Vân."

Từ Hoàng nghe tên Lâm Vân, vẻ mặt nhất thời mất hứng, "Em đến tìm anh chỉ vì Lâm Vân."

Tiêu Tiêu gật đầu, "Hôm đó, là cậu làm những hành động không đứng đắn với tôi trước, A Vân mới động tay với cậu, tuy rằng lãnh đạo và giáo viên ở trường không ai tin, nhưng sự việc xảy ra thế nào, trong lòng ba người chúng ta rõ nhất. Nếu cậu còn chút lương tâm thì đừng truy cứu hành vi đánh người này của A Vân nữa."

Từ Hoàng nhàn nhạt nhìn cô, "Tiêu Tiêu, bọn họ không tin, em còn có thể làm gì."

"Ý cậu nói như vậy là nhất định phải truy cứu trách nhiệm của A Vân sao?" Tiêu Tiêu bước nhanh tới, chất vấn cậu.

Từ Hoàng ngẩng đầu lên, trong con ngươi thâm thúy của cậu gợn sóng, Tiêu Tiêu thấy cậu không trả lời, trong lòng nóng nảy, " Từ Hoàng cậu rốt cuộc muốn cái gì?"

"Bịch!"

Không hề báo trước, cô đột nhiên bị cậu kéo lên giường.

Tiêu Tiêu nằm đè lên tấm chăn màu trắng, dưới lưng là cảm giác mềm mại, mặc dù không đau nhưng bị ánh mắt chiếm hữu của Từ Hoàng nhìn chằm chằm từ phía trên, khiến da đầu cô tê dại.

"Từ, Từ Hoàng, cậu đừng có mà làm bậy, nếu cậu dám làm bậy, tôi sẽ, sẽ kiện cậu."

Cô sợ hãi đến mức nói năng lắp bắp.

"Kiện anh, em thật sự muốn kiện anh sao, Tiêu Tiêu?"

Bộ ngực đột nhiên bị cậu xoa nhẹ một cái, Tiêu Tiêu nổi hết da gà, giọng cô run rẩy, nhưng vẫn giả vờ bình tĩnh nói "Đúng vậy, nếu cậu còn tiếp tục quấy rối tôi, tôi sẽ kiện cậu."

"Ồ, lời này của Tiêu Tiêu là nhất định phải kiện anh."

Tiêu Tiêu vừa nghe tới đây, cả người run lên, "Không, không phải, cậu chỉ cần không quấy rối tôi nữa, tôi sẽ không kiện cậu."

"Tiêu Tiêu, em muốn Lâm Vân đi học lại sao?"

Bàn tay to của Từ Hoàng lần theo quần áo, đi xuống phía dưới dừng lại bên hông cô, Tiêu Tiêu khẩn trương đến mức tim muốn nhảy ra khỏi cổ họng luôn rồi.

"Đúng vậy, đúng vậy."

"Làʍ t̠ìиɦ với anh."

"Cái gì?!"

Tiêu Tiêu không thể tin những gì mình vừa nghe được.

"Tiêu Tiêu, chúng ta đều đã làm hai lần, chỉ cần thiếu bước hoàn toàn cắm vào mà thôi." Cậu cúi đầu, đưa lưỡi nhẹ nhàng liếʍ mυ"ŧ vành tai cô.

Vành tai bị cậu liếʍ đến ướt đẫm, cả người như bị điện giật, Tiêu Tiêu vừa sợ vừa giận, "Cậu nói bậy, tôi, tôi cùng cậu quan hệ khi nào?!"

Hai má cô đỏ bừng lên vì tức giận.

"Tiêu Tiêu thật nhẫn tâm, rõ ràng tiểu huyệt đã bị ngón tay anh cắm đến chảy nước rất nhiều lần vậy mà lại nói như không có chuyện gì xảy ra."

Giọng Từ Hoàng uất ức, giống như oán phụ bị chồng vứt bỏ.

"Cậu, cậu nói bậy, tôi không có, tôi không có."

Từ Hoàng cười nhẹ, dùng sức cắn lên vành tai cô, Tiêu Tiêu bị đau khẽ rên lên một tiếng.

"Vậy chúng ta cùng nhau làm lại."

Quần cô không biết từ khi nào đã bị cậu kéo xuống, ngón tay đặt ở giữa qυầи ɭóŧ màu trắng của Tiêu Tiêu. Tiêu Tiêu vừa sợ vừa giận, nhưng cô cũng biết mình không phải đối thủ của cậu, cô muốn thoát khỏi giường chạy đi.

Nhưng mà suy nghĩ của cô sớm đã bị cậu nhìn thấu, không đợi cô kịp phản ứng, tay đã bị Từ Hoàng mạnh mẽ trói ở trên giường. Động tác quen thuộc, cảnh tượng quen thuộc, nhân vật quen thuộc, chẳng lẽ...

"Đoán đúng rồi, Tiêu Tiêu, không phải là mơ, tất cả đều là sự thật."

Từ Hoàng giống như ác ma đang thưởng thức nỗi sợ hãi của kẻ khác, vô cùng hứng thú mà nhìn Tiêu Tiêu.

"...Làm sao có thể... làm sao có thể..."

Tiêu Tiêu sợ hãi đến mức đầu óc giống như bị hỏng rồi.

"Đúng vậy, nếu đã nhớ lại, thế chúng tiếp tục làm đi, bảo bối."