Chương 23: Từ chối

Edit: Chanh

"Không, tôi không cần, cậu nói bậy, cậu nói bậy..."

Tiêu Tiêu ra sức giãy giụa, cổ tay bị dây thừng thít ra một vệt đỏ, cô sợ tới mức sắc mặt trắng bệch, môi run rẩy.

"Cứu mạng, cứu tôi với!!!"

Vì giữ lấy trinh tiết của mình, cô liều mạng kêu cứu, hy vọng có thể thu hút của bác sĩ hoặc y tá đi ngang qua.

"Đừng kêu làm gì Tiêu Tiêu à, để sức đấy lát nữa mà kêu giường đi."

Từ Hoàng thong thả ung dung nói, đối với tiếng la hét cầu cứu của Tiêu Tiêu cậu cũng không hề khẩn trương, phảng phất cậu như một con mèo đang trêu đùa con mồi của mình, chờ chơi chán rồi mới nuốt một ngụ vào bụng.

"Từ Hoàng, đừng như vậy mà, chúng ta là bạn học, nếu cậu thật sự có nhu cầu ở phương diện này thì tôi sẽ đưa tiền cho cậu, lúc đó cậu tìm cô gái làng chơi nào cũng được."

Tiêu Tiêu bị doạ khóc, nước mắt to như hạt đậu cũng lăn xuống.

Từ Hoàng vươn đầu lưỡi cuốn nước mắt vào trong miệng mình, sau đó mím mím môi: "Mặn."

Cậu nói: "Vẫn là nước ở miệng dưới của Tiêu Tiêu ngọt hơn."

Cậu nhắm mắt lại, phảng phất như đang nhớ lại hương vị của cô. Tiêu Tiêu trừng mắt nhìn, trong hốc mắt là một tầng hơi nước mờ mịt: "Từ Hoàng, đừng như vậy mà, tôi xin cậu đấy."

"Tiêu Tiêu không muốn để Lâm Vân đi học sao?"

Từ Hoàng mở mắt, một đôi mắt phượng sắc bén dị thường, giống như có thể nhìn xuyên qua thân thể của cô cũng nhìn thấu cô đàn nghĩ gì.

Tiêu Tiêu do dự.

Sở dĩ Lâm Vân bị đình chỉ học là bởi vì cô, nếu không phải vì bảo vệ cô thì Lâm Vân cũng chẳng phải hứng chịu tai bay vạ gió.

"Tiêu Tiêu nghĩ kĩ rồi sao?"

Vừa dứt lời....

"A!!!!"

Tiểu huyệt đột nhiên bị một ngón tay đâm vào, âʍ đa͙σ khô khốc chưa trải qua âu yếm cho nên cực kì chật hẹp, bị xâm phạm đột ngột khiến Tiêu Tiêu kêu lên đau đớn.

"Tiểu huyệt của Tiêu Tiêu khít quá, vậy anh giúp em làm nó lỏng lỏng ra nhé!"

Từ Hoàng rút ngón tay từ trong tiểu huyệt ra rồi bắt đầu đánh vòng qua lại ở ngoài môi âʍ ɦộ, dần dần bên trong qυầи ɭóŧ có vệt bước chậm rãi chảy ra, rất nhanh đã làm ướt một mảng qυầи ɭóŧ.

"Từ Hoàng, tôi nói thật, tôi đưa tiền cho cậu đi tìm gái."

Tay Từ Hoàng giống như có điện, mỗi chỗ cậu chạm qua đều như bị điện giật tê tê dại dại chạy khắp sống lưng.

Tiêu Tiêu hơi suyễn, mắt hạng mang theo mị ý, dư quang nhìn thoáng qua phía dưới, chỉ thấy ngón tay thon dài kia đã biến thánh hai ngón, hai ngón lại thành ba ngón, cũng từ đánh vòng xung quanh trở thành xoa nắn.

"Tiêu Tiêu, anh chỉ muốn em thôi. Em biết không, đêm nào anh cũng mơ thấy em, thấy em mở ra hai chân, mời anh vuốt ve huyệt nhỏ, câu dẫn anh hung hăng làm em, chơi em đến nỗi nước chảy ròng ròng, chơi em đến nỗi liên tục cao trào."

Từ Hoàng nói một câu ngón tay lại chọc vào một lần, qυầи ɭóŧ của Tiêu Tiêu cũng bị thọc vào trong tiểu huyệt.

Tiểu huyệt đang rỉ nước bị dị vật xâm lấn, Tiêu Tiêu kẹp chân lại bị Từ Hoàng dùng sức bẻ ra.

Cậu vuốt ve xoa nắn càng lúc càng nhanh, vốn dĩ chỉ có một vệt nước nhỏ mà bây giờ qυầи ɭóŧ cũng đã ướt nhẹp.

"Đáng thương quá đi, qυầи ɭóŧ cũng ướt hết rồi. Tiêu Tiêu, anh giúp em cởϊ qυầи lót nhé."

"Không cần!!"

Tiêu Tiêu kêu to.

Đáng tiếc, dù có hét thế nào thì cũng không ngăn cản được Từ Hoàng, nháy mắt một cái qυầи ɭóŧ đã bị cậu lột xuống.

Môi âʍ ɦộ màu mỡ lộ ra trong không khí, ánh mắt Từ Hoàng nóng bỏng mà nhìn tiểu huyệt tràn ngập nước sốt, mật dịch trong suốt ào ạt chảy ra, từ khe thịt chảy xuống thấm ướt cả khăn trải giường trắng tinh phía dưới.

"Từ Hoàng, tôi xin cậu..."

Hai tròng mắt của Tiêu Tiêu tràn ngập lời cầu xin.

"Xin anh chơi em sao? Được thôi, anh sẽ hung hăng mà làm em, tốt nhất là làm em cao trào, làm em mang thai mới thôi."

Cậu thấp thấp mà cười, giống như đang thật sự tưởng tượng ra những gì mà cậu vừa nói.