Chương 29: Tối hậu thư

Ma Đô bảy giờ tối, những tòa nhà cao tầng được bao phủ bởi đèn neon lộng lẫy, những con đường cắt ngang bầu trời và mặt đất, xe cộ chạy qua lại như mắc cửi.

Tại thủ đô phồn hoa rực rỡ này, khu vực trung tâm là nơi thịnh vượng và lộng lẫy nhất, khách sạn năm sao "Sivir" do tập đoàn Magic Eagle, một trong ba đại gia kinh doanh khách sạn lớn nhất ở Ma Đô mở ra, lúc này đã kín hết chỗ.

Hôm nay là ngày 23 tháng 7, ngày kỷ niệm thành lập khách sạn Sivir. Tất cả những người giàu có và nổi tiếng ở Ma Đô sẽ tập trung tại Sivir vào ngày này để tổ chức một bữa tiệc khiêu vũ. Mọi người từ mọi tầng lớp xã hội đều có thể coi đây là cơ hội này để giao lưu, kết bạn với những người có địa vị trong các lĩnh vực kinh doanh khác.

Vào lúc 7 giờ tối, ở đại sảnh trên tầng hai mươi đang diễn ra buổi tiệc khiêu vũ, những người nổi tiếng từ các gia tộc khác nhau đã đến từ rất sớm và họ đang nói chuyện với nhau rôm rả.

Cho đến khi một người phụ nữ mặc váy dạ hội màu đen xuất hiện ở lối vào đại sảnh.

Lúc này, dường như có một tia sáng chiếu vào cô, khiến ánh mắt của những người xung quanh không tự chủ được đổ dồn vào cô.

Chiếc váy dạ hội mà người phụ nữ mặc mỏng như cánh ve sầu, nhẹ tựa lông hồng, phần lưng khoét sâu, và chiếc váy chỉ đủ che đi phần đùi, phô bày toàn bộ hình thể hoàn mỹ của cô.

Khuôn mặt đẹp được trang điểm tinh tế, điều này làm cho ngũ quan càng thêm phần sắc sảo lay động lòng người. Đôi chân thon dài và thẳng tắp của cô được bao bọc trong chiếc quần tất màu đen trong suốt, đôi gót ngọc mảnh mai bước trên một đôi giày cao gót bảy phân.

Cô chỉ cần thoáng biểu lộ một nét mặt, như có một làn sóng xung kích được phát ra, hào quang chói lọi đột nhiên áp đảo tất cả mọi người.

Trong bầu không khí khiến tất cả mọi người đều có chút khó thở, một người đàn ông mặc bộ đồ âu phục màu bạc chen ra khỏi đám đông, tiến về phía người phụ nữ với một nụ cười rạng rỡ, "Mẫn Nhi, em vừa đến? Sao không gọi điện thoại trước cho anh vậy? Để anh chuẩn bị chu đáo đón tiếp em... "

Lâm Mẫn Nhi lạnh lùng trả lời, "Đêm nay vũ hội không phải là anh tổ chức, đừng nghĩ mình là chủ nhà."

Cao Thiên Tường vẫn muốn tiến thêm một bước, nhưng Hạ Minh, người luôn ở bên cạnh Lâm Mẫn Nhi, đã che ở đằng trước để bảo vệ mẹ anh, "Cao tổng, xin ông hãy tự trọng một chút ở nơi đông người. Hình như mẹ tôi và ông không thân thiết đến như vậy?."

"Ta cùng với mẹ của ngươi chỉ là bắt tay xã giao. Chúng ta là đối tác làm ăn. đơn giản bắt tay lễ nghi ngươi đều không cho phép sao?. Ngươi làm như vậy khác nào đang làm mất mặt Lâm Thịnh của nhà ngươi. Nếu có người nghe được, nhất định họ sẽ nói, Gia đình ngươi, quản ngươi không nghiêm, thật sự dạy dỗ một đứa nhỏ vô học như vậy sao?" Cao Thiên Tường cười lạnh.

Hạ Minh nét mặt có chút tức giận, nhưng bị Lâm Mẫn Nhi ngăn lại, cô lạnh lùng nói, " Được rồi, Chủ tịch Cao, ở nơi này, mọi người ai cũng biết quan hệ giữa tôi và anh là gì, không cần giả nhân giả nghĩa như thế đâu. ”

Nói xong, Lâm Mẫn Nhi và Hạ Minh tìm một chỗ ngồi, còn Cao Thiên Tường vẫn lẽo đẽo đi theo.

Lâm Mẫn Nhi trừng mắt nhìn Cao Thiên Tường liếc nhìn một cái, hắn cũng không động, cô cũng sẽ không xen vào nữa.

“Mẫn Nhi, đêm nay em thực sự rất đẹp, đẹp hơn những gì anh từng thấy em trước đây.”

Lâm Mẫn Nhi tự rót cho mình một ly rượu vang đỏ, nhẹ nhàng đưa nó lên miệng, khóe môi hơi nhếch lên một chút, cái cổ thon dài trắng muốt hơi ngửa ra sau, động tác tao nhã của cô nghiễm nhiên trở thành tâm điểm trong ánh mắt của mọi người. Ngoại trừ Hạ Minh, Cao Thiên Tường là người đứng gần nhất càng được thêm mở rộng tầm mắt. Nữ thần mãi là nữ thần, cho dù làm cái gì đi nữa, thì ánh hào quang chói lọi của cô luôn toát ra vẻ đẹp thần thánh ở mọi lúc, mọi nơi.

Lâm Mẫn Nhi phớt lờ lời nói của Cao Thiên Tường, và hắn cũng không nản lòng vẫn tiếp tục lải nhải, "Mẫn Nhi, đừng thờ ơ lạnh lùng với anh mãi như thế có được không?, Anh thực lòng thích em, anh hứa với em, nếu chúng ta đến với nhau thì mọi danh vọng, tiền bạc của anh đều thuộc về em!”

Cao Thiên Tường vừa nói dứt lời, Lâm Mẫn Nhi đã đứng dậy tìm chỗ khác ngồi, Hạ Minh thấy thế cũng nhanh chóng đi theo.

Sau khi hai người đổi đến chỗ khác, Cao Thiên Tường cũng vội vã đi theo.

Lâm Mẫn Nhi rốt cuộc cũng không nhịn được mà mắng một cách lạnh lùng. " Thiên Tường, anh đường đường là chủ tịch của một tập đoàn, sao anh lại mặt dày không biết xấu hổ đến như vậy, anh có thể giữ chút thể diện cho Trùng Minh của anh không? "

"Ở đây anh cần giữ thể diện với ai? Thể diện có thể kiếm ra tiền chứ? Mẫn Nhi, hay là em đang ca ngợi khả năng kiếm tiền của anh chăng?”

Lâm Mẫn Nhi đã thật sự bất lực, cô nhìn Cao Thiên Tường một cách khinh bỉ và phớt lờ những điều hắn nói.

Mẫn Nhi, tôi sẽ nói cho em biết sự thật. Tôi ở đây hôm nay, và tôi chính thức đưa ra tối hậu thư cho em, “Cuộc chiến lần này ngoài việc đầu hàng, em không còn lựa chọn nào khác. Em không biết mình đang phải đối mặt với kẻ địch mạnh như thế nào đâu. Thành thật mà nói, tôi thậm chí còn không biết Trùng Minh còn có thể làm ra được những chuyện gì khác lên Lâm Thịnh. Nhưng em là người tôi thích, rốt cuộc tôi không muốn hủy hoại mười năm tâm huyết của em, cho nên ... "

“Tối hậu thư? Cao Thiên Tường, tôi khuyên anh nên đi khám bác sĩ thần kinh. Bây giờ có thể cho là anh đang rất mạnh đi, với Lâm Thịnh chúng tôi binh đến thì tướng chặn, nước đến thì lấy đất ngăn. Tôi đã nhìn thấu tất cả những mánh khóe xảo quyệt của anh. Kẻ chiến thắng cuối cùng trong cuộc chiến lần này nhất định sẽ là Lâm Thịnh. Chính tôi mới là người đủ tư cách để đưa ra tối hậu thư!”

Này ... Mẫn Nhi, cô vẫn không biết mình đang phải đối mặt với ai, với điều gì sẽ xảy ra trong thời gian sắp tới đâu. Tôi chỉ có thể nhắc nhở cô lần cuối, nghe hay không là tùy cô." "

“Đừng nói chuyện với tôi với cái khẩu khí đó!. Bây giờ câu chuyện hoang đường của anh đã kết thúc, vậy xin mời anh đi ra chỗ khác, tôi không muốn ngồi chung bàn với loại người như anh!”

" Vậy nếu tôi không đi thì sao? " Cao Thiên Tường cười hỏi.

Nghe thấy lời đó, Lâm Mẫn Nhi đã sẵn sàng đứng dậy.

"Này, đừng, đừng!" Cao Thiên Tường vội vàng đưa tay ra, "Tôi đi, tôi đi, Mẫn Nhi, em cứ ngồi ở đó đi." "

Sau khi Cao Thiên Tường rời đi, Lâm Mẫn Nhi vẫn còn tức giận, chiếc mũi nhỏ nhắn của cô không ngừng co rút, Hạ Minh lo lắng nhẹ giọng hỏi:" Mẹ... "

Lâm Mẫn Nhi đưa mắt nhìn con trai, hàm ý rằng anh cứ yên tâm, một lúc sau, cảm xúc của cô dần bình tĩnh trở lại, cô lấy điện thoại di động ra và gửi đi một tin nhắn, mặc dù cô không biết những gì Cao Thiên Tường vừa nói có ý nghĩa như thế nào. Tại sao tình hình hiện tại của Lâm Thịnh đang tiến triển rất tốt, nhưng Cao Thiên Tường vẫn dám thách thức cô một cách công khai. Tương lai của cả tập đoàn và cả những người đang làm việc ở đó phụ thuộc vào cô. Cô phải cử người đi điều tra làm rõ chuyện này.

Trước đó, cô đã cử người đi điều tra và biết được một số thông tin về việc Trùng Minh đột ngột cho ra mắt sản phẩm mỹ phẩm cao cấp trước Lâm Thịnh và việc các nhà cung cấp nguyên liệu thô từ chối hợp tác với Lâm Thịnh.

Lúc đầu, cô xác định được Trùng Minh nhận được sự giúp đỡ của một đại gia nào đó để có thể phát triển mỹ phẩm cao cấp trước Lâm Thịnh, sau đó chiếm lĩnh phần lớn thị phần thị trường mỹ phẩm trong nước và làm cho thị phần của Lâm Thịnh giảm sút đi đáng kể.

Sau đó, thư ký và một số thân tín của cô còn phát hiện ra Trùng Minh có một nhân vật tay trong tại Lâm Thịnh nên mới có thể ngang nhiên trở mặt, đánh trả sau khi bị Lâm Thịnh chèn ép bao nhiêu năm.

Nhưng cách che giấu thân phận của đại gia này rất thông minh, cô không thể tìm ra chi tiết thông tin cụ thể về đối phương, đối mặt với kẻ thù bí mật và hùng mạnh như vậy, chắc chắn sẽ rất nguy hiểm đối với Lâm Thịnh. Đối mặt với kẻ thù trong bóng tối, ta ở ngoài sáng, cô phải dè chừng đại gia dấu mặt này, cô rất tò mò tại sao một đại gia lớn như vậy lại sẵn sàng giúp đỡ Trùng Minh để chống lại Lâm Thịnh. Kể từ khi nào thì Lâm Thịnh xúc phạm một nhân vật như vậy? Cô vắt óc suy nghĩ cũng tìm không tìm ra đáp án.

Nhưng trước mắt Hàn Yên vì con trai cô, Hạ Minh, đã nhờ Hàn thị một tập đoàn lớn ở Giang Nam giúp đỡ cho Lâm Thịnh, tình hình đã được cải thiện đi rất nhiều, cho dù là được sự hậu thuẫn của vị đại gia giấu mặt, Trùng Minh cũng khó có thể xoay ngược được tình thế.

Nhưng chèo thuyền vạn năm, cũng có lúc mắc phải sai sót và dẫn đến việc thua cả ván cờ, Cô vẫn phải cử người đi kiểm tra, nếu có thể lấy được một số thông tin có lợi cho Lâm Thịnh, thì sau này trận chiến một mất một còn cuối cùng với Trùng Minh, Lâm Thịnh mới có được sự tự tin chắc chắn hơn.

Trước khi buổi khiêu vũ bắt đầu, nắm bắt cơ hội này, Lâm Mẫn Nhi đã có một số cuộc trò chuyện với một số người nổi tiếng khác để tranh thủ mối quan hệ. Những người có mặt ở đây hôm nay toàn là tai to mặt lớn trong giới kinh doanh. Lấy được thiện cảm của họ cũng như mối giao hảo tốt sẽ giúp đỡ rất nhiều cho Lâm Thịnh sau này. Trong mười năm qua cô đã sử dụng phương thức này để lèo lái đưa Lâm Thịnh từng bước vượt qua giai đoạn khó khăn. Nhiều nhân lực hỗ trợ, nhiều nhà đầu tư rót vốn vào tập đoàn đều là nhờ vào thủ đoạn của cô ấy.

Nhưng Hạ Minh trước giờ không rõ những chuyện này, và cô sẽ không nói với Hạ Minh về những chuyện này, cô chỉ hy vọng Hạ Minh có thể lớn lên trong một môi trường lành mạnh, trừ khi anh thực sự muốn tiếp quản Lâm Thịnh trong tương lai, cô mong muốn Hạ Minh khi trưởng thành trong mắt anh thế giới sẽ là một mảng màu trắng xinh đẹp.

Cô không muốn bản thân trở thành một người phụ nữ làm bất cứ điều gì để đạt được mục tiêu trong mắt con trai mình.