Chương 30: Nữ cảnh sát Cao Ngọc Hoa

Nói chuyện phiếm một hồi, Lâm Mẫn Nhi xin phép với các phu nhân, trở lại chỗ ngồi ban đầu, nói với Hạ Minh nói, "Hạ Minh, con ở đây chờ mẹ, mẹ đi vệ sinh một chút."

"Dạ mẹ, ” Hạ Minh gật đầu.

Lâm Mẫn Nhi đảo bước trên đôi giày cao gót đi vào phòng vệ sinh, nhưng cô không để ý rằng có người đang bí mật theo dõi và đi theo cô.

Sau khi đi vệ sinh, Lâm Mẫn Nhi đi tới bồn rửa mặt, lúc cô không chú ý, một người phụ nữ say rượu mặc váy đỏ tía loạng choạng bước qua cô, sau lưng vang lên một tiếng "xoạt" khiến cô toàn thân rùng mình quay người lại.

"Tôi rất lấy làm tiếc! Tôi xin lỗi!" Người phụ nữ nhanh chóng xin lỗi.

Lâm Mẫn Nhi nhìn dáng vẻ say khướt trong mắt người phụ nữ, nhíu mày, từ bỏ ý định truy cứu, “Tôi không sao.”

Nói xong, cô nhìn vạt áo đã bị xé rách một nửa, thầm kêu trời .

Chút nữa cô có hẹn với một số doanh nhân nổi tiếng cùng khiêu vũ, nhưng bây giờ chiếc váy đã gần như bị xé toạc.

Cô nghĩ đi nghĩ lại nhưng không tìm ra được giải pháp, cô lắc đầu chán nản giải quyết phần vạt váy bị rách ở phía dưới rồi đi ra ngoài trước.

Sau khi Lâm Mẫn Nhi đi ra, Hạ Minh nhìn thấy vẻ mặt cau có của mẹ, liền lo lắng hỏi: "Mẹ, sao vậy?"

Lâm Mẫn Nhi ngồi xuống ghế, cô gửi một tin nhắn cho thư ký của cô, hy vọng thư ký có thể mang chiếc váy mới đến trước khi buổi khiêu vũ bắt đầu, nhưng trong lòng cô biết điều đó là không thể, trừ khi có phép màu xảy ra, còn mấy phút nữa là vũ hội sẽ bắt đầu, công ty cách đây năm km, trừ khi dọc đường không có đèn đỏ và có ít phương tiện đi lại, nếu không thì không thể đến khách sạn trong khoảng thời gian ngắn như vậy.

Hạ Minh khó hiểu hỏi, "Mẹ, chỉ là cái váy bị hỏng thôi, đợị một chút chúng ta ngồi xuống là sẽ ổn, mẹ không cần phải thở dài rầu rĩ như vậy."

Lâm Mẫn Nhi nghĩ nghĩ nhưng cô không nói gì, cô không muốn để tâm trạng không tốt của mình làm ảnh hưởng đến con trai cô. Mặc dù chiếc váy bị hỏng, cô ấy vẫn có thể khiêu vũ bình thường, nhưng nếu những người nổi tiếng kia phát hiện ra, cô sẽ bị coi là không tôn trọng họ. Nếu cô không thể có được một chiếc váy mới vào tối nay, cô ấy sẽ không còn sự lựa chọn nào khác ngoài việc ngồi nhìn mọi người khiêu vũ.

Tâm trạng lo lắng không thôi, chỉ còn năm phút cuối cùng, Lâm Mẫn Nhi nhìn thời gian ít ỏi còn lại trôi qua và biết rằng mọi thứ không có gì thay đổi, là một người theo chủ nghĩa hoàn hảo, cô ấy rất bực bội.

Đúng lúc này, tiếng giày cao gót lanh lảnh vang lên, Lâm Mẫn Nhi và Hạ Minh vừa nhìn lên, liền thấy một người phụ nữ duyên dáng thướt tha trong bộ váy đen đi tới.

Hạ Minh cảm thấy trông người phụ nữ này rất quen, và rồi anh nhớ ra rằng đây là nữ cảnh sát xinh đẹp mà anh đã gặp trong quán bar ngày hôm đó? Tại sao cô ấy cũng có mặt ở đây? Cởi bỏ bộ quân phục cảnh sát khoác lên người chiếc váy dạ hội, không ngờ cô ấy lại đẹp và lộng lẫy đến vậy.

Nữ cảnh sát đi thẳng đến chỗ Lâm Mẫn Nhi, đưa cánh tay trắng như tuyết ra trước mặt Mẫn Nhi, thân thiện mỉm cười, “Xin chào cô Lâm Mẫn Nhi, tôi là Cao Ngọc Hoa.”

Cao Ngọc Hoa? Hạ Minh nghe xong liền nghĩ đó là một cái tên rất hay. Hình dáng của nữ nhân này cũng rất hợp với cái tên.

Tất nhiên, Lâm Mẫn Nhi biết Cao Ngọc Hoa, là chủ tịch của một tập đoàn lớn, cô ấy đương nhiên cần phải biết danh tính những người nổi tiếng trong các lĩnh vực khác nhau.

Nhưng cô ấy và Cao Ngọc Hoa chưa bao giờ nói chuyện với nhau hoặc có bất kỳ mối quan hệ nào, tại sao đối phương phải giúp đỡ cô ấy vào lúc này chứ?

Tuy rằng Lâm Mẫn Nhi trong lòng không hiểu nhưng cô ấy cũng không biểu lộ sự ngạc đó trên khuôn mặt. Vui buồn không thể hiện đó là tiêu chuẩn của một người thành đạt.

"Không ngờ cô Cao cũng tham gia buổi khiêu vũ tối nay. Cô Cao tối nay trông rất xinh đẹp."

Cao Ngọc Hoa nói, "Cô Lâm, tôi sẽ đi thẳng vào vấn đề chính, cô thực sự cần một chiếc váy mới, mau vào phòng vệ sinh thay quần áo với tôi! ”

“ Cái này… ”

“Tôi biết cô có thể hơi khó hiểu, nhưng xin hãy tin vào sự thiện ý của tôi. ”

Lâm Mẫn Nhi vẫn còn đang do dự.

"Cô còn chần chừ gì nữa sẽ không kịp tham gia buổi khiêu vũ đâu. Tôi tin rằng với tính cách của cô, cô sẽ không muốn bỏ lỡ bất kỳ cơ hội nào để giúp ích cho Lâm Thịnh, đúng không?"

Cao Ngọc Hoa vừa nói hết lời, Lâm Mẫn Nhi cũng bắt gặp ánh mắt của cô ấy đang nhìn thẳng vào mình, cả hai đều là nữ cường cho nên chỉ cần giao tiếp bằng ánh mắt là họ đều có thể đọc được suy nghĩ của nhau.

Lâm Mẫn Nhi không còn do dự nữa, gật đầu với Cao Ngọc Hoa, hai người cùng nhau bước nhanh vào nhà vệ sinh.

Nhìn hai bóng dáng xinh đẹp biến mất tại lối ra vào nhà vệ sinh, Hạ Minh chìm vào trầm tư.

Một tiếng sau, buổi khiêu vũ kết thúc. Lâm Mẫn Nhi đã khiêu vũ thành công với một nhóm doanh nhân nổi tiếng trong bộ váy được thay đổi từ nữ cảnh sát Cao Ngọc Hoa.

Khi cả hai thay đổi váy cho nhau trong nhà vệ sinh, Lâm Mẫn Nhi nói: “Lần này cảm ơn cô rất nhiều, Sĩ quan Cao.”

“Cô Lâm không phải bận tâm về điều đó.”

“Tôi biết sỹ quan Cao trước nay luôn là một người thích độc lập và rất có năng lực, nhưng tôi vẫn muốn nói rằng nếu sỹ quan Cao gặp phải khó khăn gì, tôi luôn sẵn sàng giúp đỡ."

"Vậy thì cô Lâm cũng nên biết rằng tôi không phải là người thực dụng. Nếu tôi giúp cô thực sự chỉ để nhận lấy được điều gì đó từ cô, với trí tuệ phi thường của cô, chỉ e rằng tôi không thể thực hiện thành công tính toán của mình.”

"Cao sỹ quan quả thực là một cảnh sát mẫu mực, đất nước đang cần có thêm những cán bộ làm việc công tâm, không màng danh lợi như cô, ắt hẳn tương lai đất nước này sẽ phát triển và tươi đẹp hơn nữa.

"Cô Lâm quá khen... Kỳ thật... Tôi nghĩ có một việc nên nói cho cô."

" Ồ? "

" Không biết cô Lâm có cảm thấy ... Có điều gì đó không ổn xung quanh cô dạo gần đây hay không? "

" Sỹ quan Cao có ý gì ...? "

"Tôi sẽ nói sự thật, gần đây tôi đã nghe được một số tin đồn, tất cả đều nhắm vào tập đoàn Lâm Thịnh của cô Lâm, là một thế lực rất mạnh, tôi không thể đánh giá được, xem ra bọn họ muốn đối phó với cô, tôi hy vọng lời nhắc nhở của tôi sẽ giúp cô tỉnh táo để có thể chuẩn bị đầy đủ tinh thần đối phó với bọn họ.”

Lâm Mẫn Nhi im lặng một lúc, gặp Cao Thiên Tường lúc nãy mới nói chuyện này ở đây cứ cho là một sự trùng hợp, bây giờ thêm một Cao Ngọc Hoa nhắc nhở cô, Đây dường như chính xác là những gì đang xảy ra với cô. Cả hai người họ đều nói rằng có một thế lực mà cô và Lâm Thịnh không thể nào chống lại được, có lẽ sẽ có một trận chiến thực sự cam co dành cho cô trong tương lai không xa.

Một thảm họa không thể tưởng tượng được sắp ập đến với Lâm Thịnh.

“Nhưng ... Sĩ quan Cao, cô có thể cho tôi biết làm sao cô biết chuyện này được không?"

"Haizz ... Cô Lâm, tôi xin lỗi vì tôi không thể nói cho cô biết được, cuộc nói chuyện ở đây tối nay đã vượt quá chức trách của tôi. Bởi vì tôi tôn trọng và ngưỡng mộ cô từ tận đáy lòng, vì vậy tôi đã mạo hiểm để nói cho cô biết chuyện này. "

" ... Không sao, tôi vẫn phải cảm ơn cô, ít nhất cô cho tôi biết tình hình hiện tại không được như ý muốn. Tôi vẫn nghĩ mình đang kiểm soát tốt mọi thứ, tôi sẽ điều tra chuyện này và chuẩn bị thật tốt ứng phó."

"Thôi, chúc cô Lâm may mắn, nếu không có chuyện gì thì tôi đi trước, tôi không thể ở lại đây lâu hơn. "

" Được rồi, Tạm biệt! "

" Chào, tạm biệt! "

Nửa giờ sau, Lâm Mẫn Nhi, người trở về nhà, nhận được một tin nhắn ngay khi cô bước vào phòng.

Cô mở điện thoại lên, nhìn vào nó, trong mắt lóe lên một tia sáng, cô ngay lập tức thay một bộ âu phục đơn giản, chuẩn bị đi ra ngoài, nhưng cô lại dừng lại, do dự lần nữa, cô mang theo một túi giấy và đặt thêm một bộ đồng phục vào đó và bước ra khỏi phòng.

Đi ngang qua phòng con trai, cô dặn dò: “Mẹ đến chỗ làm có chút việc, con ở nhà học bài rồi ngủ sớm nhé!”

“Dạ, con nghe rồi mẹ.”

...................................................................................................