Chương 28: Suy sụp

Trên bảng điện tử thông báo chúng tôi hôm nay không học môn Ngữ Văn vì giáo viên vắng mặt đột xuất, các tiết học sẽ được học bù vào ngày khác trong tuần. Suốt cả buổi học tôi không nghe được bất cứ thông tin gì về Hàn Yên, Tôi đến văn phòng tìm Hàn Yên, khi tôi hỏi các giáo viên khác thì họ đều nói rằng họ không nhận được bất cứ tin tức gì về cô. Họ nói có thể cô bị ốm và đang nghỉ ngơi ở nhà, chỉ có tôi biết tại sao cô ấy hôm nay không đến. Lẽ ra hôm nay Hàn Yên sẽ đến trường sớm hơn mọi ngày, nhưng không phải là đi dạy mà là nói lời tạm biệt với các đồng nghiệp và với toàn thể học sinh lớp chúng tôi. Nhưng sau những gì đã xảy ra với chúng tôi ngày hôm qua, cô ấy không muốn tôi khó xử khi phải đối mặt nhau trong lớp học, nhưng điều quan trọng hơn đó là cô ấy không muốn nhìn thấy mặt tôi một lần nữa, cô ấy không muốn mình để lại tiếc nuối vì vậy cô đã chọn cách lặng lẽ rời đi.

Những cuộc truy hoan từ đêm qua đến sáng nay là món quà tạm biệt của tôi dành cho Hàn Yên, và khi cô ấy nhận được món quà này thì cũng là lúc cô ấy ra khỏi cuộc đời tôi.

Không hiểu sao tôi hôm nay không có tâm trạng để nghe các bài giảng trên lớp, có lẽ tôi đã kiệt sức vì xuất tinh quá nhiều lần, hoặc cũng có thể tôi đang nghĩ về cô ấy.

Ngày hôm sau, đúng như những gì tôi dự đoán, lớp chúng tôi nhận được thông báo Hàn Yên đã xin nghỉ dạy ở trường, mọi người đều bàng hoàng, chỉ có tôi lặng im ngồi tại chỗ, tôi biết rằng từ hôm nay, Hàn Yên sẽ vĩnh viễn rời xa tôi.

Lúc này, sống mũi của tôi có chút cay cay và trong lòng rất khó chịu.

Mặc dù tôi không muốn thừa nhận điều đó, nhưng đúng vậy, Hàn Yên, cô giáo chủ nhiệm kiêm giáo viên dạy ngữ Văn xinh đẹp và dịu dàng này đã chiếm một phần trong trái tim tôi, và tôi nhận ra một điều, tôi đã yêu cô ấy.

Nhưng đã quá muộn, kể từ khi tôi giúp Hàn Yên hoàn thành nguyện ước của cô ấy, mọi thứ đã quá muộn, và mọi thứ thậm chí đã trở thành một bi kịch đối với cả tôi và cô ấy…

Không cần biết cô ấy yêu tôi như thế nào, cho dù tôi có yêu cô ấy hay không thì cuối cùng cô ấy cũng sẽ rời đi, chúng tôi có duyên nhưng không có phận với nhau, trời định sẵn chúng tôi vốn là hai đường thẳng song song, không có điểm chung, cuối cùng thì người thương cũng hóa người dưng. Điều cuối cùng trong lòng tôi thầm ước, đó là ở nơi nào đấy, Hàn Yên luôn được hạnh phúc.

Trong những ngày tôi suy sụp tinh thần, mẹ tôi đã quan tâm đến tôi bằng mọi cách có thể, mẹ hiểu cảm giác của tôi và biết rằng tôi rất buồn vì sự ra đi của Hàn Yên, nhưng mẹ sẽ không bao giờ biết được, cô ấy vì tôi mà phải rời đi.

Với sự giúp đỡ của tập đoàn Hàn thị, hoạt động của Lâm Thịnh đã đi đúng hướng, mọi thứ diễn ra suông sẻ và thuận lợi, việc nghiên cứu và phát triển của phòng R&D cũng được tiến hành một cách nhanh chóng và đem lại nhiều hiệu quả. Tình trạng khủng hoảng của Lâm Thịnh đã được phá bỏ, cổ phiếu của chúng tôi dần ổn định lại trên thị trường chứng khoán. Chỉ còn chưa đầy một tuần nữa thôi là Lâm Thịnh sẽ chính thức đưa sản phẩm mới ra thị trường. Lâm Thịnh đã xoay chuyển được tình thế, tham vọng của Trùng Minh nhanh chóng sẽ bị chúng tôi đập tan.

Sau khi tan học tôi bắt taxi về nhà, mấy hôm nay mẹ bận công việc nên việc đi lại của tôi là tự túc, tối nay mẹ về nhà trước tôi.

"Mẹ, con đã về."

“Con về rồi đó hả, rửa mặt mũi, tay chân rồi ra ăn cơm với mẹ!” Giọng nói nhẹ nhàng dễ chịu của mẹ từ trong bếp vọng ra, nghe giọng nói rõ ràng là đang rất phấn khích của mẹ, tôi có thể tưởng tượng được thân thể kiều diễm của mẹ tràn đầy năng lượng vì hạnh phúc như thế nào.

Tại thời điểm tôi đang thay giày trước cửa thì thấy đôi giày cao gót màu trắng được đặt trên thảm chùi chân, chắc là mẹ vừa thay ra và quên cất nó vào tủ để giày. Không hiểu sao tôi liếc ra phòng khách, chắc chắn rằng mẹ vẫn đang ở trong nhà bếp, nhanh tay cầm lên đôi giày cao gót màu trắng tinh tế và tao nhã đưa lên trước mũi ngửi ngửi, một mùi mồ hôi thơm nồng của mẹ toát ra từ đôi giày xộc thẳng vào mũi, ©ôи ŧɧịt̠ trong háng tôi trở nên cứng ngắc một cách vô thức.

Khi tôi nhìn kỹ hơn, quả thật trời xanh có mắt. Chiếc quần tất màu da người mà mẹ tôi cởi ra thực sự được đặt trên chiếc ghế đẩu bên cạnh. Tôi cầm nó lên tay, chiếc quần tất rất mỏng, đẹp và rất nhẹ, nó vẫn còn lưu lại hơi ấm của mẹ tôi, khiến cho ©ôи ŧɧịt̠ của tôi cương cứng lên, mặc dù tôi mới xuất tinh cả chục lần vào cái l*и eo con kiến

của Hàn Yên cách đây không lâu.

Tôi thò đầu ra ngoài thấy mẹ đang nấu ăn nên nhanh chóng nép vào một bên tủ đựng giày, cởϊ qυầи, quấn cái quần tất mỏng dính đó vòng quanh ©ôи ŧɧịt̠ rồi bắt đầu bắt con sóc bỏ vào lọ.

"Ahhhhhhh……Ahhhhhhhhhhh…….Thật là thoải mái….”

“Hạ Minh, ăn cơm thôi con!”

Đang lúc gay cấn, mẹ đang trong bếp bất thình lình gọi với ra ngoài, tôi sợ đến hồn bay phách lạc, lập tức để lại chiếc tất vào chỗ cũ, cầm ©ôи ŧɧịt̠ nhét lại vào trong quần rồi bước vào phòng khách giả như không có gì xảy ra .

“Mẹ ơi, thơm quá!”

Dù chưa kịp lêи đỉиɦ nhưng tôi đành phải dừng lại, nếu mẹ tôi phát hiện ra tôi đang tɧẩʍ ɖυ với quần tất của mẹ trước cửa, chắc chắn tôi sẽ bị đánh chết mất.

Mặc dù mẹ cho phép tôi dùng quần tất của mẹ để thủ da^ʍ, nhưng trong trường hợp mẹ để nó trên kệ inox trong nhà vệ sinh, hoặc trực tiếp cởi nó ra đưa cho tôi. Nếu tôi lén dùng quần tất để sóc lọ mà không có sự cho phép của mẹ, mẹ sẽ vô cùng tức giận. Mẹ không thích loại hành vi vô lễ này, trong mắt mẹ, loại hành vi lén lút này không khác gì một tên trộm.

“Con cả ngày đi học mệt rồi, mau rửa tay ăn cơm đi!”

“Dạ mẹ.”

Một lúc sau trên bàn ăn.

Tôi ngồi đối diện với mẹ, mẹ đã thay bộ đồng phục công sở bằng một chiếc áo len màu nâu nhạt ở nhà và một chiếc quần dài màu đen ống ôm ở thân dưới, tôn lên đôi chân thẳng và thon thả của bà. Chiếc áo len mỏng bó sát khiến ngực mẹ trở nên đầy đặn và uyển chuyển. Mái tóc dài được mẹ búi lại và cố định bằng trâm cài tóc, chiếc cổ trắng nõn nà, mảnh khảnh như cổ thiên nga, khuôn mặt xinh đẹp tinh xảo không có bất cứ một dấu hiệu nào của thời gian, quả thực là nhìn mẹ cực kỳ quyến rũ.

Đang ăn thì mẹ dừng lại, do dự, "Hạ Minh ..."

"Dạ? Mẹ, có chuyện gì vậy?"

Mẹ dừng đũa suy nghĩ một lúc, "Mẹ biết việc cô giáo Hàn nghỉ dạy khiến tâm trạng của con không tốt. Tuy nhiên, con người ta luôn phải học cách chấp nhận sự thật, trên đời này không có bữa tiệc nào không tàn, mẹ mong con hiểu được điều này càng sớm càng tốt, vực dậy tinh thần, chăm chỉ, tập trung học tập. Mẹ và mọi người thật sự rất lo cho con, con có biết là nếu cô Hàn biết được chuyện này, cô ấy cũng sẽ rất đau lòng và không muốn nhìn thấy con trở nên như thế này. Vì vậy hãy giữ vững tinh thần và đừng để mẹ phải lo lắng cho con nữa, được không? "

Thấy mẹ nghiêm túc nói như vậy, tôi cũng nhận ra mình thật sự đã hành xử không đúng mấy ngày nay, trong lòng cũng có chút áy náy, trầm ngâm nói: “Dạ mẹ, là con không đúng, ngày mai con sẽ bắt đầu lại, con sẽ điều chỉnh lại, sẽ lấy lại phong độ, chăm chỉ học hành và con sẽ không để mẹ phải lo lắng về điều đó nữa đâu! "

“Đó mới là con ngoan của mẹ”, mẹ mỉm cười và đưa tay xoa đầu tôi.

Tôi ngạc nhiên trước sự thân mật chưa từng có của mẹ, người khẽ hơi run lên, và mẹ nhận ra điều đó, có chút lúng túng và hơi xấu hổ.

Tôi nhanh chóng giải quyết sự bối rối đó bằng cách tiếp tục cầm đũa lên ăn cơm,.

Nhưng lòng tôi thật ấm áp, bởi vì tình cảm giữa tôi và mẹ ngày càng tốt hơn, từ lúc đầu hờ hững nay đã trở nên cởi mở, thậm chí còn làm những hành động thân mật như xoa đầu tôi, động tác như vậy, thật là tôi chưa bao giờ dám nghĩ đến, không biết từ lúc nào, tôi ngày càng tiến gần hơn đến việc chiếm được trái tim của mẹ.

Sau khi ăn một lúc, mẹ tôi nói, "Hạ Minh, thay quần áo mới sau khi ăn tối, và mẹ sẽ đưa con đi tham dự vũ hội."