Chương 2-1: Rừng cây xe chấn

Edit: MOE (Thiên Ngọc)

Sinh hoạt túng dục như vậy làm Hàn Ngôn Chi có chút chịu không nổi, nhưng đáy lòng lại sinh ra một cổ thỏa mãn quỷ dị. Cậu nhẹ nhàng vuốt ve ngũ quan ca ca, con ngươi tối tăm tràn đầy điên cuồng chiếm hữu dục cùng ẩn ẩn oán hận. Cậu biết Hàn Sùng Quân thích mình, ở hai năm trước Hàn Sùng Quân cho rằng cậu ngủ rồi, trộm đối cậu tự sướиɠ buổi tối, cậu liền hoàn toàn minh bạch, ca ca đối mình ôm tâm tư gì.

Ngay từ đầu Hàn Ngôn Chi là hoảng loạn, bắt đầu trộm điều tra ca ca, lại phát hiện tình nhân hắn căn bản không có chia tay, Hàn Ngôn Chi thực tức giận, chẳng lẽ chính mình chỉ là bị coi như một đối tượng ảo tưởng?

Cậu bắt đầu cố ý vô tình mà trêu chọc ca ca, mượn ngủ ngon hôn môi hắm. Cố ý ở nhà mặc rất ít, lộ ra hai chân trắng nõn thon dài, thậm chí mời hắn cùng nhau tắm rửa…… Nhưng Hàn Sùng Quân trước sau đều không có lướt qua tuyến kia. Nếu không phải Hàn Sùng Quân thông qua trộm ở trong phòng theo dõi, nhìn đến ca ca sẽ ở lúc cậu ngủ chạy đến phòng cậu. Tràn ngập tìиɧ ɖu͙© lại tựa mang theo thành kính hôn mỗi một tấc làn da trên người mình, thậm chí chỗ kia. Cậu cho rằng phía trước đều là tự mình đa tình.

Kia vì cái gì, còn muốn tìm người khác?

Kỳ thật cậu hoàn toàn có thể lén xử lý những người chướng mắt, nhưng Hàn Ngôn Chi không muốn làm như vậy. Cậu tương đối tự phụ ngạo mạn, cậu muốn chính là Hàn Sùng Quân cam tâm tình nguyện chủ động làm cậu là duy nhất. Tâm tư cậu trở nên càng ngày càng mẫn cảm vặn vẹo, mỗi đêm đều sẽ nghĩ hiện tại Hàn Sùng Quân ôm là ai. Cái này làm cậu càng ngày càng khó đi vào giấc ngủ.

Thẳng đến có một ngày, cậu thưởng thức ảnh chụp tình nhân ca ca, bị Tiểu Phát thấy đoạt đi.

“Ai —— Ngôn Chi, cái là ai a?”

“…… Chuẩn bị giới thiệu đối tượng cho Lục ca.”

Lục Phong là cấp dưới Hàn Sùng Quân, cũng nhìn Hàn Ngôn Chi lớn lên, ở lúc cậu còn rất nhỏ liền công khai xuất quỹ, chẳng qua đến bây giờ vẫn luôn độc thân. Hàn Ngôn Chi đẩy cho Lục Phong, Tiểu Phát cũng không hoài nghi.

“Đẹp là đều khá xinh đẹp, nhưng thế nào đều cùng em giống nhau văn văn nhược nhược…”

Hàn Ngôn Chi nhìn hắn liếc mắt một cái không để ý đến hắn.

“Thật sự ai, em đừng nói, này vài người thế nào càng nhìn càng giống em. Đặc biệt là cái này! Quả thực chính là như em a.”

Tiểu Phát chụp trên vai Hàn Ngôn Chi.

“Ta thao! Ngôn Chi em thành thật cùng anh nói, em có phải thích Lục đại ca hay không. Tìm người lớn lên giống em như vậy.”

Hàn Ngôn Chi ngây ngẩn cả người, đoạt lấy ảnh chụp trên tay hắm, nhìn người “Giống chính mình” —— đây là tình nhân đương nhiệm ca ca. Hàn Ngôn Chi cười nhạo một tiếng, tất cả đều xé sau đó nhét vào phát tiểu trong tay.

“Em đi đâu a, Hàn Ngôn Chi!”

“Đương nhiên là —— theo đuổi Lục đại ca a.”

…………

“Tỉnh ngủ bảo bối nhi?”

Mới vừa tỉnh lại giọng Hàn Sùng Quân có chút khàn khàn, nghe lên dị thường gợi cảm, “Mới ba giờ, ngủ tiếp sẽ, ân?”

Hàn Ngôn Chi hoảng loạn mà thu hồi tay rũ mắt, Hàn Sùng Quân nhìn cậu lại đỏ hốc mắt có chút đau lòng.

“Thế nào lại muốn khóc?”

“Vừa rồi ca ca ngủ… Có người gọi điện thoại tới, em, em sợ quấy rầy anh nghỉ ngơi liền giúp anh tiếp…”

Hàn Ngôn Chi có chút nghẹn ngào, “Hắn, hắn nói là bạn trai ca ca……”

Hàn Sùng Quân nhìn bi thương trong mắt bảo bối trong lòng căng thẳng.

“Không, thế nào sẽ. Ca ca chỉ có Ngôn Chi. Ngôn Chi ngoan.”

Trầm mặc hồi lâu, Hàn Ngôn Chi chỉ cười khẽ một chút: “Ân.”

Lúc sau vô luận Hàn Sùng Quân nói cái gì, cậu một bộ vui vẻ tiếp thu. Hắn biết trên thực tế cậu cái gì cũng chưa nghe vào, cái này làm cho hắn thực buồn bực. Nhưng bực bội lại một tia trấn an chính là, Ngôn Chi có phải cũng có một chút thích hắn hay không?

…………

Hàn Sùng Quân nhận được điện thoại yêu cầu qua đi một chuyến, cũng chỉ có thể đưa tiểu hài tử còn giận dỗi về nhà. Xuống xe hắn muốn hôn tiểu hài tử một chút, lại bị tránh đi, sắc mặt hắn trầm đi xuống, không nói một lời nhìn Hàn Ngôn Chi như trốn xuống xe.

…………

Hàn Ngôn Chi nhìn người trước mặt có chút chật vật vẫn là có chút bội phục. Người này cư nhiên tới gặp cậu, xem ra là có chút đầu óc.

“Thực xin lỗi mạo muội gọi cậu ra, tôi, tôi là bạn trai ca ca cậu…… Không, phải nói bạn trai cũ, Sùng Quân biến mất nửa tháng, di động cũng đánh không thông, thật vất vả đả thông, tiếp điện thoại lại là một nam hài tử khác……”

Thiếu niên tuổi cùng Hàn Ngôn Chi không sai biệt lắm đại thất bại cúi đầu, “Cậu có thể giúp giúp tôi hay không, làm tôi, làm tôi gặp Sùng Quân một chút……”

Hàn Ngôn Chi mặt vô biểu tình nhìn thiếu niên biểu diễn, lãnh đạm bỏ xuống một câu “Này không liên quan chuyện của tôi” liền đứng dậy muốn rời đi.

“Ngày đó ban đêm tiếp điện thoại, chính là cậu đi.”

Thiếu niên cùng Hàn Sùng Quân là ở một lần tụ hội nhận thức. Khi đó Hàn sùng quân ngậm thuốc lá ngồi ở vị trí trung tâm, đối chuyện bên người đều một bộ thờ ơ. Y nhịn không được nhìn hắn nhiều hai mắt, đối diện thực mẫn cảm Hàn Sùng Quân cũng hướng y nhìn lại. Rất kỳ quái, thiếu niên cảm thấy trong nháy mắt Hàn Sùng Quân nhìn thấy mình mắt sáng rực lên một chút, ngay sau đó đã bị hắn gọi qua, ngồi xuống bên người hắn. Tiếp theo Hàn Sùng Quân liền thập phần trắng ra ý tứ cho thấy hắn muốn cho thiếu niên làʍ t̠ìиɦ nhân hắn.

Hết thảy đều thuận lý thành chương, nhưng Hàn Sùng Quân ở một lần uống say sau gọi tên “Ngôn Chi”, cái này làm y canh cánh trong lòng. Y bắt đầu tìm mọi cách tìm hiểu chuyện của nam nhân, nhưng lấy năng lực y căn bản tra không ra cái gì, chỉ có thể biết một ít chuyện Hàn gia. Tỷ như, Hàn Sùng Quân còn có đệ đệ gọi Hàn Ngôn Chi. Lúc y nhìn đến ảnh chụp Hàn Ngôn Chi bắt đầu toát ra dày đặc mồ hôi lạnh.

Nhìn thái độ Hàn Ngôn Chi, y phi thường rõ ràng diện mạo mình, gương mặt này là công cụ duy nhất y bò lên trên. Mà hiện tại y phát hiện diện mạo mình cùng tiểu thiếu gia Hàn gia giống chừng năm phần. Cái này làm y sinh ra một ít liên tưởng phi thường hoang đường lại đáng sợ…

Hàn Ngôn Chi dừng bước chân xoay người, cậu nhướng mày, thản nhiên nói: “Đúng vậy, là tôi.”

“…… Các người quả nhiên là loại quan hệ này đi.”

Thiếu niên xác định ý nghĩ của mình, đầy ác ý nói, “Cậu không sợ tôi nói ra ngoài sao?”

Hàn Ngôn Chi không trả lời, chỉ cười nhạo một tiếng liền rời đi.

…………

Hai ngày không gặp Hàn Ngôn Chi làm Hàn Sùng Quân cảm thấy phá lệ gian nan, rõ ràng lúc trước một tháng đều có thể nhịn xuống. Hắn đối chính mình càng ngày càng không rời đi Ngôn Chi cảm thấy thập phần bất đắc dĩ. Nghĩ đến Hàn Ngôn Chi ủy khuất, hắn quyết định vẫn là trước xử lý “Bạn trai” mình.

Hàn Sùng Quân không nghĩ tới sự tình giải quyết thập phần thuận lợi, đối phương chỉ hỏi hắn muốn một chiếc xe liền đi. Cũng không nghĩ nhiều, hắn lập tức lái xe về nhà, lại bị lão quản gia báo Hàn Ngôn Chi đi trường học. Thật lâu không đón đệ tan học hắn tâm tình sung sướиɠ ngừng xe ở cổng trường, còn sửa sửa quân phục chưa kịp thay. Bảo vệ nhìn thấy hắn lập tức tiêu chuẩn quân lễ chào. (Giơ tay lên trán)

“Hàn trung tướng!”

Hàn Sùng Quân hướng hắn gật gật đầu liền hướng vườn trường đi đến, hắn lấy ra di động đang chuẩn bị gọi điện thoại, liền thấy Hàn Ngôn Chi cùng một nam hài so với cậu cao nửa đầu cùng nhau đi ra ngoài. Hắn nheo mắt đánh giá nam hài kia, trắng nõn sạch sẽ, đối Hàn Ngôn Chi không có hảo ý cười, còn sờ sờ đầu tóc đệ đệ hắn.

“Ngôn Chi.”

Hàn Ngôn Chi thấy Hàn Sùng Quân hướng mình đi tới, không tự giác lui nửa bước. Động tác này vô thức làm Hàn Sùng Quân phi thường không vui.

“Ca……”

“Ách…… Hàn đại ca hảo, kia không quấy rầy, tôi đi trước, Ngôn Chi.” Nam hài lễ phép hướng Hàn Sùng Quân chào hỏi liền vội vàng cáo từ.

Hắn nhìn nam hài đi xa, sắc mặt không vui lôi kéo cổ tay Hàn Ngôn Chi đi nhanh. Hắn lo lái xe, Hàn Ngôn Chi nhìn sắc mặt hắn, không nói. Cậu nhìn về phía ngoài cửa sổ lúc này mới chú ý tới, bọn họ không trên đường về nhà.