Chương 1-2: Huynh đệ, hắc liên hoa song tính thụ x đệ khống quân nhân công

Edit: MOE (Thiên Ngoc)

“Hắn làm em làm thoải mái, hay anh làm em thoải mái, Ngôn Chi?”

“Không cần…… Mệt mỏi quá…… Ân a a…… Ô…… Ngôn Chi mệt mỏi quá……”

Côn ŧᏂịŧ Hàn Ngôn Chi mềm nhũn lại một lần bị bắt ngạnh lên, đối thân thể ngây ngô tới nói có chút khó có thể thừa nhận.

“Nói, Ngôn Chi, nói anh cho em nghỉ ngơi.”

“Ngô a a…… Ca ca…… Ô ô…… Ngôn Chi…… Không có……”

“Không có cái gì?”

Hàn Sùng Quân hôn cổ cậu, trên dấu vết ái muội kia dùng sức liếʍ cắи ʍút̼ vào, như muốn làn da bị người khác làm bẩn đều cắn xé xuống.

“Ngôn Chi…… Không có cùng người khác…… Làm…… Ô……”

Nam nhân cả người sửng sốt, khuôn mặt căng chặt lãnh lệ nhiễm mừng như điên.

“Thật sự?”

“Ô…… Ta chán ghét ngươi…… A a…… Không cần làm…… Đau……” (thụ dỗi sẽ để ta-ngươi~)

“Bé ngoan, bé ngoan của anh. Ngôn Chi.”

Hắn cởi bỏ hai tay cậu bị trói, làm cậu bám vào vai. Nhìn Hàn Ngôn Chi bị khi dễ tàn nhẫn, nam nhân lòng tràn đầy nhu tình, động tác hạ thân cũng ôn nhu lên, như cũ không dung kháng cự mà xâm phạm dũng đạo, mỗi một tấc mềm thịt trong tử ©υиɠ, lại không hề thô bạo.

Hàn Ngôn Chi oa ở trong lòng ca ca, miệng ức chế không được phun ra rêи ɾỉ ngọt nị, thân mình theo hắn đỉnh lộng trên dưới phập phồng.

“Ân a…… Nóng quá…… Lại muốn bắn…… Ô……”

Nói, tiểu nhục côn không được chiếu cố run run rẩy rẩy bắn ra, hoa huyệt đi theo xoắn chặt, cắn đến Hàn Sùng Quân rên một tiếng. Ôm eo cậu bắt đầu hung hăng đỉnh lộng, toàn căn rút ra lại toàn căn đi vào, thao đệ đệ khóc kêu liên tục.

Trong phòng tràn ngập tiếng da^ʍ mĩ giao hợp đột nhiên vang lên tiếng chuông, Hàn Sùng Quân không quản, lòng chỉ nghĩ thao tiểu hài tử trong ngực đến không kềm chế được. Nhưng tiếng chuông như cùng hắn giằng co, hắn không kiên nhẫn ôm tiểu hài tử cầm di động, màn hình lại hiện thị phụ thân gọi.

Hắn hôn hôn tiểu hài tử, đối cậu quơ quơ di động, liền thấy tiểu hài tử lập tức bưng kín miệng, không dám phát ra nửa điểm rêи ɾỉ, hắn lại ý xấu càng làm càng tàn nhẫn, sau đó ấn nghe.

“Uy, ba.”

Hàn Sùng Quân vẫn duy trì hơi thở vững vàng, không cho Hàn phụ phát hiện nửa điểm manh mối.

“Ân…… Con đang —— giáo huấn Ngôn Chi. Ân, ân, con sẽ không đánh em ấy……”

“Tới Ngôn Chi, cùng ba ba nói chuyện.”

Hàn Ngôn Chi trợn to mắt nhìn hắn, Hàn Sùng Quân dừng động tác ý bảo cậu tiếp điện thoại. Cậu nâng lên cánh tay bủn rủn, tiếp nhận điện thoại.

“Ba……”

Mới vừa nói ra một chữ, nam nhân đột nhiên va chạm, phá mở cung khẩu. Cực đại qυყ đầυ để ở chỗ sâu trong tử ©υиɠ, đột nhiên trướng đại, sau đó bắn ra tϊиɧ ɖϊ©h͙ nóng bỏng. Hàn Ngôn Chi bị bắn đến một câu đều nói không nên lời, bám vào lưng ở trên lưng hắm lưu lại từng đạo vết cào. Hàn Sùng Quân bởi vì phải chấp hành nhiệm vụ, nghẹn một tháng, cho nên lượng tinh rất nhiều, bắn đầy tiểu tử ©υиɠ, làm bụng nhỏ như mang thai giống hơi hơi phồng lên.

Hàn phụ nghe tiểu nhi tử trong điện thoại hỏng khóc, ức chế không được đau lòng, tiểu nhi tử hắn lúc nào chịu quá loại này ủy khuất? Hắn không chỉ có oán hận hỗn trướng câu dẫn tiểu nhi tử mình, còn có chút oán Hàn Sùng Quân. Đối đãi đệ đệ thế nào tàn nhẫn như vậy? Hàn lão tư lệnh thông minh cả đời lại thế nào sẽ nghĩ đến, đại nhi tử đối tiểu nhi tử xác thật tàn nhẫn, chẳng qua là thao đến tàn nhẫn.

Hàn Sùng Quân lấy qua di động, trấn an đối Hàn phụ nói: “Ba, Ngôn Chi biết sai rồi, con sẽ hảo hảo an ủi em ấy, ba đừng lo lắng.”

Cắt đứt điện thoại, hắn giúp cậu lau đi nước mắt, chỉ là dươиɠ ѵậŧ vẫn thật sâu mà chôn trong cơ thể cậu, không cho tϊиɧ ɖϊ©h͙ chảy ra. Hàn Sùng Quân như khi còn nhỏ hống đệ đệ ngủ, nhẹ nhàng vỗ lưng cậu.

“Bé ngoan. Nhớ kỹ, em là của ca ca. Mỗi một tấc da thịt, mỗi một cọng tóc, đều là của ca ca.”

Hắn sờ sờ bụng nhỏ đệ đệ nhô lên, “Nơi này cũng chỉ có thể hàm chứa tϊиɧ ɖϊ©h͙ ca ca.”

Khóc đến giọng nói đều có chút ách Hàn Ngôn Chi ngẩng đầu, đôi mắt hồng hồng không chớp mắt nhìn hắn.

“Không được. Như vậy không đúng, ca ca.”

“Em hận anh sao, Ngôn Chi?”

Hàn Sùng Quân vuốt ve cánh môi cậu, cũng không cho cậu cơ hội trả lời, “Hận anh cũng không quan hệ.”

Rốt cuộc được đến bảo bối mơ ước đã lâu, huống hồ lại cấm dục lâu như vậy, hắn làm một lần căn bản vô pháp thỏa mãn. Hàn Ngôn Chi cảm giác giác hạ thể lại một lần bị đại điểu căng đầy, hoảng sợ mà chống ngực hắn.

“Không, không thể lại làm…… Ca ca!”

“Ngoan.”

Nam nhân cúi đầu ngậm lấy đầṳ ѵú trướng đại, có kỹ xảo mυ"ŧ vào liếʍ cắn. Nhục hành dữ tợn bắt đầu nhanh chóng đâm vào rút ra, bài trừ rất nhiều lúc tϊиɧ ɖϊ©h͙ lúc nãy bắn vào, phát ra tiếng nước làm người mặt đỏ tim đập.

“Không thể…… Ô…… Sẽ…… Sẽ mang thai…… A ngô…… Bác sĩ nói không thể…… Không thể để cho người khác bắn vào…… Ân a a a……”

Bởi vì thân thể đặc thù, Hàn Ngôn Chi mỗi tháng đều sẽ đến bệnh viện kiểm tra thân thể. Mỗi lần đều là Hàn Sùng Quân cùng đi, nhưng vừa lúc một lần hắn có nhiệm vụ, bỏ lỡ kiểm tra sức khoẻ.

Hắn đột nhiên ngẩng đầu, trên mặt không thể tin tưởng cùng hưng phấn. Lúc trước bác sĩ vẫn luôn nói tử ©υиɠ Hàn Ngôn Chi phát dục có chút khó khăn, rất khó như một nữ nhân thụ thai. Hàn Sùng Quân vẫn luôn ở trong tối giúp Hàn Ngôn Chi dưỡng thân mình.

“Thật sự?”

“Ngô a…… Dừng lại, ca ca…… Ân ân……”

“Bảo bối nhi…… Hoài đi, sinh hài tử ca ca…… Thuộc về chúng ta.”

“Không…… Không cần…… Ô…… A a a…… Quá nhanh…… Chậm một chút…… Ngô a…… Chậm một chút……”

Như thật sự muốn cho đệ đệ hoài thượng hài tử hắn, toàn bộ buổi tối, mỗi một lần, Hàn Sùng Quân đều một giọt không chừa bắn vào tử ©υиɠ cậu. Hàn Ngôn Chi bị bắn tϊиɧ ɖϊ©h͙ bụng nhô như có thai. Lúc ngủ, nam nhân vẫn như cũ chôn trong thân thể cậu, đổ đầy mình Hàn Ngôn Chi tϊиɧ ɖϊ©h͙, phảng phất như vậy là có thể làm cậu mau chóng thụ thai.

Không biết ngủ bao lâu, khi Hàn Ngôn Chi tỉnh lại chỉ có chính mình một người. Cậu cả người bủn rủn, cảm giác ở hạ thân làm cậu sắc mặt biến đổi. Sờ lên nữ huyệt, hoàn toàn sưng lên, còn có đại lượng tϊиɧ ɖϊ©h͙ không ngừng chảy ra bên ngoài. Làm bắp đùi lầy lội không chịu nổi.

Hàn sùng quân vừa vào đến liền nhìn đến, bảo bối mình cả người trần trụi nằm nghiêng trên giường. Một chân cong lên, ngón tay thon dài moi lộng tiểu huyệt bị hắn thao sưng, mà hoa huyệt còn không dừng phun tϊиɧ ɖϊ©h͙ hắn bắn vào. Hàn Sùng Quân nghỉ ngơi một ngày một đêm thực tủy biết vị liếʍ liếʍ môi.

Hắn đi qua, không màng Hàn Ngôn Chi giãy giụa, bế người lên, dùng chăn bao lấy đến phòng khách. Trên bàn cơm bày đầy thức ăn ngày thường cậu thích ăn.

Hắn ôm đệ đệ ngồi xuống, Hàn Ngôn Chi lại phát ra một tiếng rêи ɾỉ. Nguyên lai lúc hắn ôm cậu lên đùi, cự bổng lại lần nữa ngạnh lên thao vào mật huyệt. Tiểu hoa mất sức chống cự bị làm sâu, Hàn Ngôn Chi lại bắt đầu ngăn không được run rẩy, hsq phát ra một tiếng thỏa mãn, trấn an vỗ vỗ lưng cậu.

“Ngôn Chi, ngoan ngoãn ăn cơm, anh không động.”

Nhưng một khắc Hàn Ngôn Chi buông đũa, hắn liền đè người ở trên bàn bắt đầu thao làm. Động tác hắn thực ôn nhu, chín nông một sâu, thời gian làʍ t̠ìиɦ kéo dài gấp đôi, làm cậu như cũ dục tiên dục tử.

Suốt nửa tháng, Hàn Sùng Quân đóng lại đệ đệ, điên cuồng tính ái tại mỗi một góc trong nhà trình diễn.

…………