Chương 2-2: Rừng cây xe chấn

Edit: MOE (Thiên Ngọc)

“Ca……”

“Là hắn sao?” Hàn Sùng Quân dừng xe, bực bội cởi bỏ cổ áo.

“Cái gì?”

Hàn Ngôn Chi đương nhiên biết hắn hỏi chính là cái gì, dấu vết lúc trước trên người cậu xác thật là nam sinh kia làm. Hắn đối cậu có tâm tư, dưới cậu cố tình câu dẫn, tuy nói không có làm cuối cùng, cũng ở trên người cậu để lại những dấu vết đó. Cho nên giờ phút này cậu thật sự có chút chột dạ. Còn không giải thích, liền nghe được tiếng cửa xe khóa lại.

Hàn Sùng Quân điều chỉnh ghế dựa ra sau, sau đó ôm cậu lên đùi. Không gian trong xe đối hai nam nhân tới nói có chút chen chúc. Hàn Ngôn Chi bị bắt dính sát vào nam nhân.

“Anh hiện tại có chút sinh khí, Ngôn Chi.”

Tay hắn ẩn vào quần cậu, cầm tiểu gia hỏa mềm nhũn, chậm rãi loát động. Mặt Hàn Ngôn Chi đỏ lên lại tránh không thoát, dựa vào vai hắn thở dốc, hai tay bắt hắn, muốn khống chế cái tay làm bậy.

Hàn Sùng Quân cảm giác được ngọc căn trong tay đã hoàn toàn ngạnh lên, vì thế bắt đầu dùng đầu ngón tay moi đào lỗ chuông yếu ớt.

“Không —— không cần! Ca ca! Ân……”

Hàn Sùng Quân tùy ý thưởng thức “tiểu đệ đệ”, chờ đến nó trướng đại một vòng, khi muốn bắn ra, lại ý xấu dùng ngón tay chặn lỗ chuông.

“Em muốn bắn…… Ca ca, cầu anh…… Hảo trướng……”

“Kia tự mình tới, Ngôn Chi, thỏa mãn anh.”

Hắn dùng môi vuốt ve vành tai cậu, thấp giọng, “Thỏa mãn anh, anh liền buông tha em cùng tiểu bạn trai.”

Hàn Ngôn Chi nhấp môi trầm mặc một hồi, sau đó bắt đầu cởϊ qυầи áo hắn. Cậu vụng về hôn cằm Hàn Sùng Quân, sau đó một đường xuống phía dưới, liếʍ hầu kết, hai tay vuốt ve ngực cùng cơ bụng nam nhân cứng rắn rắn chắc. Dù không có kỹ xảo, cũng đủ để Hàn Sùng Quân bị trêu chọc khó có thể tự khống chế.

Hắn buông ra tiểu gậy, cho Hàn Ngôn Chi bắn. Cậu rêи ɾỉ một tiếng, cong lưng thở dốc. Giữa lúc thất thần, hắn đã lột quần cậu. Hàn Ngôn Chi đã bị dạy dỗ đến tương đối mẫn cảm, bởi vì côn ŧᏂịŧ bị đùa bỡn, hoa huyệt theo đó dâʍ ŧᏂủy̠ tràn lan, làm qυầи ɭóŧ ướt một mảnh.

Hắn lôi kéo tay đệ đệ sờ lên đũng quần mình phồng lên một đoàn.

“Ngôn Chi, lấy đại dươиɠ ѵậŧ ca ca ra tới, dùng cái miệng nhỏ tham ăn phía dưới nuốt vào.”

Hàn Ngôn Chi kéo ra khoá quần hắn, nắm cự điểu tím đen thô dài, hai tay có chút run rẩy. Hàn Sùng Quân vén lên quần áo cậu, ngậm lấy đĩnh kiều đầṳ ѵú, hàm hồ thúc giục Hàn Ngôn Chi.

“Nhanh lên, bảo bối nhi……”

“Ân…… Không cần cắn…… Đau……”

Hàn Ngôn Chi nghe đầṳ ѵú mình bị mυ"ŧ đến tư tư rung động, cả người đều nổi lên ngượng ngùng phấn hồng. Cậu gian nan nâng mông, làm cự căn đã phi thường quen thuộc chống hoa huyệt đã bị tϊиɧ ɖϊ©h͙ tưới thành màu đỏ. Tuy rằng hạ thân lầy lội một mảnh, nhưng khí cụ thật sự quá thô, Hàn Ngôn Chi chịu đựng hơi đau, mới nuốt đại qυყ đầυ vào. Hắn buông đầṳ ѵú cậu sưng đỏ phát trướng, nhẹ nhàng vuốt ve điểm mẫn cảm trên eo cậu. Hàn Ngôn Chi nức nở một tiếng, cả người đều mềm, cũng thuận thế nuốt cự vật dữ tợn đi vào hoàn toàn.

Hàn Ngôn Chi thống khổ lại sung sướиɠ ngẩng đầu, lại làm môi rơi vào miệng Hàn Sùng Quân. Nước bọt không kịp nuốt theo khóe môi chảy xuống, hai tay cậu để ở ngực nam nhân, muốn đẩy ra, lại nghênh đón hắn mạnh mẽ va chạm thao làm. Làm cậu chỉ có thể leo lên hắn, ổn định thân thể mình.

“Ngô ân ân…… Ha…… Chờ…… Không được…… A a…… A……”

“Ngôn Chi, bảo bối nhi…”

Ngón tay hắn ở nơi hai người liên tiếp đảo quanh, huyệt khẩu sinh nhỏ hẹp bị nhục bổng căng thành một tầng, gắt gao ôm kê kê, không có một tia khe hở. Hắn vuốt ve cánh mông tròn trịa đĩnh kiều, ở trên lưu lại từng đạo chỉ ngân.

Theo động tác hai người càng ngày càng kịch liệt, tiếng nước cùng tiếng thân thể va chạm ở trong xe nhỏ hẹp vang lên. Từ bên ngoài nhìn, trong rừng cây bốn bề vắng lặng, chỉ có một chiếc xe không ngừng đong đưa.

“Chậm một chút…… Quá nhanh…… Ca ca…… Ngô a…… Ca…… A……”

“Anh muốn vào đi, Ngôn Chi.” Hàn Sùng Quân hô hấp có chút thô nặng.

“Không…… Ô……”

Cung khẩu bị mãnh lực va chạm, Hàn Ngôn Chi rêи ɾỉ đều biến thành tiểu thú nức nở. Nam nhân yêu thương hôn cánh môi cậu, nắm mông thịt đột nhiên ấn xuống một cái. Qυყ đầυ phá vỡ cung khẩu, thẳng tắp đâm chỗ sâu nhất.

Nháy mắt bị thao tử ©υиɠ Hàn Ngôn Chi lại bắn, từng trận toan trướng trong cơ thể làm da đầu cậu tê dại. Không ngừng co rút lại hoa huyệt làm Hàn Sùng Quân thiếu chút nữa bắn ra tới. Hắn phun ra một ngụm trọc khí, ấn eo cậu, bắt đầu chín nông một sâu mãnh cắm. Kɧoáı ©ảʍ làm Hàn Ngôn Chi lâm vào mê mang, bắt đầu vặn vẹo vòng eo mảnh khảnh đón ý nói hùa nam nhân luật động, làm nhục căn trong cơ thể thao đến càng ác hơn.

“Ân…… Bảo bối nhi thật là lợi hại. Làm ca ca hảo sướиɠ, bảo bối nhi sướиɠ sao?”

“Ha a…… Ân…… Hảo sướиɠ…… Hảo sâu…… Bụng phải bị đâm thủng…… Ngô a……”

Hàn Ngôn Chi ánh mắt mê ly nhìn ca ca, bụng bị đại nhục trụ căng đến nhô lên. Cậu sờ sờ bụng mình, cơ hồ có thể cảm nhận được hình dạng đồ vật cùng gân xanh.

“A…… Thật thoải mái…… Ca ca……”

Hàn Sùng Quân nhìn đệ đệ bị thao tao, đầy yêu không chỗ nói hết. Hắn gắt gao ôm cậu, như muốn đem người vào dung nhập xương thịt.

“Ca ca yêu em, ca ca rất yêu Ngôn Chi, vĩnh viễn ở bên người anh được không?”

“Ngô a…… Ô…… Chính là anh…… Anh còn tìm người khác, em, em chán ghét anh, ân a…… Nhẹ ô……”

“Thực xin lỗi bảo bối nhi. Không bao giờ như vậy nữa. Kia Ngôn Chi, cũng đáp ứng anh không cần tìm người khác hảo sao, ca ca sẽ điên……”

“A…… Ân hừ…… Hảo……”

Hàn Ngôn Chi vùi đầu ở hõm vai hắn, nhẹ nhàng đáp ứng.

Được đáp lại Hàn Sùng Quân cười khẽ một tiếng, véo bắp đùi cậu tàn nhẫn làm mấy chục cái. Cuối cùng hận không thể đem hai trứng cũng nhét vào cái miệng nhỏ chôn trong thân thể Hàn Ngôn Chi thật sâu, bắn ra từng luồng tϊиɧ ɖϊ©h͙ đặc sệt nóng bỏng. Hàn Ngôn Chi bị bắn hung hăng run rẩy, ở cơ ngực hắn lưu lại một chuỗi dấu răng.

Xong việc cậu ghé vào trên người hắn vô lực thở dốc. Nam nhân giúp cậu mát xa eo bủn rủn, hắn nắm tay cậu non mịn như đối đãi trân bảo hôn hôn.

Nghỉ ngơi sau một lúc, Hàn Ngôn Chi ấn nút mở cửa xe, khởi động chân bủn rủn, làm cự long trong cơ thể nửa mềm trượt ra, sau đó kẹp chặt hoa huyệt không cho tϊиɧ ɖϊ©h͙ chảy ra. Hàn Sùng Quân nhìn đến bảo bối đệ đệ mở cửa xe đi xuống, trần trụi hai chân có tϊиɧ ɖϊ©h͙ trượt xuống. Hàn Ngôn Chi run hai chân, hướng hắn cười một chút, như đang muốn ôm mở ra hai tay, ôn nhu nói: “Em còn muốn…… Sùng Quân.”

Không thỏa mãn ái nhân liên quan đến tôn nghiêm nam nhân, hắn lập tức xuống xe bế lên tiểu tao hóa, đè cậu trên xe, áp hai chân cậu đến trước ngực, sau đó lần thứ hai đâm đại điều ngạnh lên vào.

Nếu giờ phút này có người đi qua rừng cây này, liền sẽ nhìn đến một quân nhân quần áo bất chỉnh, đè một nam hài hạ thân trần trụi ở trên xe mãnh thao. Hành thân tím đen ở cánh mông nam hài tuyết trắng ra vào. Nữ huyệt nam hài không giống người thường, bị nam nhân thao hoàn toàn nở rộ, hoa môi no đủ dính đầy dâʍ ɖị©ɧ, không ngừng phát ra tiếng nước da^ʍ mĩ.

“Ngô a…… Hảo bổng…… Thật là lợi hại…… Ca ca…… Đại dươиɠ ѵậŧ thao Ngôn Chi hảo sướиɠ…… A a a…… Ca ca…… Ngô ân……”

Hàn Sùng Quân nghe vậy hung hăng đánh mông cậu.

“Tiểu tao hóa, muốn hút khô ca ca.”

“Ân a…… Bắn cho em…… Ca ca…… Ngô ân…… A a……”

Mặt trời lặn, trời có chút lạnh, Hàn Sùng Quân ở thân thể nội bắn nùng tinh cuối cùng, lập tức cởϊ áσ khoác bao lấy tiểu hài tử hôn mê, ôm đến ghế sau hảo hảo nghỉ ngơi. Hắn hôn hôn khuôn mặt cậu ướt mồ hôi, trở lại ghế điều khiển, lái xe rời đi.

Hàn Sùng Quân có chút mỏi mệt, nhưng trong lòng lại nhẹ nhàng thích ý như hiện tại chưa từng có. Hắn rốt cuộc được đến Ngôn Chi, bọn họ còn có cả đời có thể làm bạn.

Hết