Chương 2

Hứa Dương lần đầu tiên nhìn thấy nàng dâu của mình đã thích vô cùng.

Dáng người cao gầy, đôi mắt hạnh nhân, khuôn mặt trái xoan, mặc một thân váy lụa áo tím. Mặc dù không phải vải vóc tốt, nhưng bù lại sạch sẽ, tiểu cô nương cho người ta khi nhìn vào sẽ thấy một loại cảm giác nhẹ nhàng tinh khiết, xem ra đây là một cô nương tốt.

"Hứa đạo hữu, cô nương này kêu Lâm Ngọc, phụ thân là một tu sĩ luyện khí kì tầng sáu. Khoảng thời gian trước đi săn gϊếŧ yêu thú, sảy ra chuyện ngoài ý muốn, sau khi trở về cũng không còn sống được lâu. Bây giờ trong nhà chỉ còn một người là nàng, hiện muốn tìm một phu quân để dựa vào."

Hứa Dương khẽ gật đầu.

"Mẫu thân ngươi đâu?"

"Mẫu thân là phàm nhân, không ở tu tiên giới."

Lâm Ngọc nói một âm thanh trong trẻo, ngước mắt nhìn lén Hứa Dương, vừa nhìn thoáng qua đã vội vàng cúi đầu xuống, trong lòng khẩn trương.

Ngược lại trong lòng, Lâm Ngọc thở dài một hơi, chí ít, nhìn Hứa Dương cũng không có bộ dáng hung thần ác sát. Ngược lại, Hứa Dương lại cho nàng một cảm giác "Trung thực", nên nàng cũng không khó chịu khi phải gả cho Hứa Dương.

Chỉ là trong lòng vẫn còn một chút tự ti, chính mình dù sao cũng là một phàm nhân, người ta lại là tu tiên giả. Bà mối cucng đã nói, Hứa Dương ở chỗ này có nhà có đất, điều kiện cũng coi là không tệ.

"Ừm, vậy là ngươi." Hứa Dương lập tức hạ quyết định.

Hồng Nương cười rất vui vẻ liên tục gật đầu.

"Tốt, tốt, Hứa đạo hữu quả nhiên có ánh mắt, các ngươi nhanh nhanh xử lý tiệc cưới, đến lúc đó ta đến chúc phúc cho các ngươi."

Hứa Dương bỏ ra mười khối linh thạch, trong lòng thở dài, lưu luyến linh thạch không dời mà đưa đến.

Hồng Nương vui vẻ ra mặt mà nhận lấy, sau đó nói mấy lời chúc phúc rồi rời đi.

"Ngươi đợi ở đây một chút nhé, vừa lúc ta đang làm điểm tẩm, chờ chút nữa rồi cùng ăn luôn."

Thời điểm Hứa Dương đi đến phòng bếp, Lâm Ngọc nhìn quanh phòng ở cũng chỉ có bốn bức tường, thở dài một hơi.

Thôi, mặc dù trong nhà có nghèo một chút, nhưng nhân phẩm tốt là được rồi.

Sau đó, nàng đi đến phòng đằng sau, ở đây còn có một mảnh ruộng.

Nàng âm thầm hạ quyết tâm, về sau phải học trồng trọt, giúp phu quân chia sẻ áp lực, để thời gian trôi qua vui vui vẻ vẻ.

Ăn xong cơm, Hứa Dương cùng Lâm Ngọc tới nhà hàng xóm để gửi thiệp mời.

Dù sao đều là hàng xóm, còn có vài người có quan hệ thân thích, nhìn trên mặt mũi vẫn là nên mời đến ăn bữa tiệc rược mừng.

Về đêm, trời bên ngoài ngừng mưa.

Hứa Dương thắp nhiều nến một chút, trên cửa sổ còn dán câu đối mừng, làm không khí cổ xưa hiện ra nhiều chút.

Lâm Ngọc ngồi ở bên giường, đầu đội khăn đỏ dành cho cô dâu, đang khẩn trương nghe âm thanh ngoài cửa.

Khi khách nhân cuối cũng rời đi, sự khẩn trương trong lòng nàng càng cao hơn.

Nàng bây giờ đã là vợ của người ta, trong lòng nàng không khỏi nghĩ đến phụ thân của mình. Phụ thân đã mất, chính mình lại là một phàm nhân, bây giờ chỉ còn mỗi Hứa Dương để dựa vào.

Nàng hiện tại chỉ hi vọng nam nhân của mình sẽ yêu thương mình, mà nàng cũng sẽ cố gắng làm tròn trách nhiệm là một thê tử, phụng dưỡng phu quân thật tốt.

Két két!

Cửa phòng bị đẩy ra, Lâm Ngọc vội vàng ngồi ngay ngắn, không dám cử động.

Hứa Dương cũng có vài phần phấn khích, kiếp trước yêu đương cũng nhiều, xem phim con heo không che cũng nhiều, nhưng thực hành thì lại chưa từng làm.

Nếu như....chỉ có ba giây thì làm sao bây giờ? Đến lúc đó thì làm sao che giấu bối rối của mình?

Vừa đi vừa suy nghĩ lung tung, Hứa Dương đã đến bên cạnh Lâm Ngọc, tay ôm eo nàng.

"Phu quân.....ta, ta.....ngươi, ngươi..."

Bởi vì Lâm Ngọc khẩn trương nên thanh âm nói ra cũng thành cà lăm.

"Không cần khẩn trương." Hứa Dương nói trấn an.

Nghe lời nói ôn nhu của Hứa Dương, Lâm Ngọc lại nghĩ đến lời nói căn dặn của Hồng Nương. Nữ nhân bên ngoài thì phải thận trọng, trên giường nhất định phải chủ động, như vậy nam nhân sẽ thích.

Nghĩ đến đây, Lâm Ngọc quyết tâm, chủ động ôm eo Hứa Dương: "Phu quân, ta, ta,ta.....Ta đến hầu hạ người đi."

Hứa Dương thấy liền dở khóc dở cười: "Ngươi có phải hay không mỗi lúc căng thẳng lại thích nói cà lăm."

"Đúng đúng đúng, có một chút."

"Đừng khẩn trương, một vài lần là quen thuộc thôi."

Ngoài trời càng đen, trong phòng là một trận lửa nóng.

Thẳng đến nửa đêm, trong phòng mới dần yên tĩnh lại.

Lâm Ngọc rúc vào lòng Hứa Dương, trong lòng là cảm giác ấm áp, an toàn.