Chương 3

Một đêm trôi qua.

Mộg tia ánh sáng đầu tiên chiếu vào phòng, Hứa Dương mở mắt ra, nhìn một chút mỹ nhân bên người, cảm giác như mình đang mơ.

Chính mình cứ như vậy là có lão bà rồi?

Trên bờ vai, tựa hồ có chút nặng.

Bỗng nhiên, hắn ngây ngẩn cả người, bởi vì trước mặt xuất hiện một đống tin tức.

Ngươi cùng Lâm Ngọc chính thức kết thành phu thê, vượt qua một đêm vui vẻ, thu về mười lăm điểm giá trị thuộc tính.

Ngay sau đó, xuất hiện một bảng thông tin.

[Danh tính: Hứa Dương.]

[Thuộc tính: 15 điểm.]

[Cảnh giới: Luyện khí tầng hai.]

[Công pháp: Từ gia dưỡng khí thuật nhập môn8/10.]

[Pháp thuật: Linh thực thuật nhập môn 9-10.]

[Thần thông: trường sinh bất lão.]

[Thê tử: Lâm Ngọc, độ thiện cảm: 78.]

Hứa Dương vẻ mặt mừng rỡ, thì ra đây chính là bàn tay vàng của mình.

Hắn lòng vừa động, bảng thuộc tính liền biến mất, trong lòng khẽ nghĩ tới, bảng thuộc tính lại xuất hiện.

"Điểm thuộc tính này, có thể cộng vào phần công pháp, hơn nữa, ta còn có một môn thần thông...Từ từ, đây là...Trường sinh bất lão?"

Hứa Dương nhìn kĩ nhiều lần, xác định không phải ảo giác, sau đó cảm giác mừng rỡ xông lên đầu.

Phải biết, ở trên Tiên giới cho dù là những cao nhân trên kim đan, tuổi thọ lên đến một nghìn tuổi đã là cực hạn. Mà hắn lại được trường sinh bất lão, điều này có nằm mơ hắn cũng không bao giờ nghĩ đến.

Dù vậy, Hứa Dương cũng rất nhanh tỉnh táo lại.

Trường ainh bất lão, cũng chỉ là không chết già, nhưng cũng không có nghĩa là sẽ bất tử.

Thay lời khác tới nói, là chính mình có nguy hiểm cũng sẽ chết như thường.

"Đã như vậy, ta sau này càng phải điệu thấp mà làm việc."

Bên trên bảng, còn có thể xem độ thiệm cảm của lão bà.

Vừa mới cùng lão bà ở cùng nhau, độ thiện cảm đã lên tới 78, cũng không phải là xấu.

"Ừm, trước thêm điểm đã."

Hứa Dương nhìn thoáng qua Lâm Ngọc vẫn còn ngủ say.

Điền ở dưỡng khí thuật tăng thêm hai điểm.

Cái dưỡng khí thuật này, chính là lúc cha mẹ nguyên thân còn sống đã mua sắm bộ công pháp này. Nhưng cũng chỉ có thể làm hắn luyện đến cảnh giới luyện khí kì.

Luyện nhiều năm như vậy, công pháp vẫn dừng ở thời điểm nhập môn.

Sau một khắc, dưỡng khí thuật của Từ gia thăng cấp.

[Công pháp dưỡng khí thuần thục từ gia 0/20]

Dưỡng khí thuật bỗng nhiên lĩnh ngộ, trong đầu xuất hiện trống rỗng. Vào thời khắc này, hắn mới biết vì sao trước kia luôn tu luyện chậm chạp, thì ra thời điểm hấp thu linh khí Thiên địa, bị sai trình tự hấp thu.

Hứa Dương nhẹ nhàng thở phào một cái: "Thăng thêm điểm, dưỡng khí thuật liền thăng cấp, đối với việc tu hành của ta đúng là có sự trợ giúp thật lớn. Hơn nữa cũng sẽ không tiêu hao cái gì khác, cũng không xuất hiện tình huống thâm hụt khí huyết. Như vậy, sau này không phải lo lắng gì rồi!"

Còn thừa lại 13 điểm giá trị thuộc tính, hắn bỏ ra một điểm thêm vào linh thực thuật.

Linh thực thuật này là một công pháp mà hầu hết linh thực phu đều tu luyện.

Dưới tình huống hạt giống tốt, linh thực phu cường đại thì lương thực được trồng ra càng tốt.

Lập tức, linh thực thuật cũng tăng cấp.

[Pháp thuật: linh thực thuật 0/20]

Một tia lĩnh ngộ linh thực thuật cũng tự nhiên sinh ra. Thậm chí còn nhiều hơn một đoạn kí ức.

Trong trí nhớ, nguyên chủ dùng cả ngày trồng trọt trong ruộng mới lĩnh ngộ được linh thực thuật, từ đấy mới bắt đầu từ nhập môn lên toiw thuần thục.

"Không sai, linh thực thuật đã đạt tới thuần thục, vậy thì ta có thể trồng trọt tốt hơn, hình dáng lương thực lại càng đẹp."

Hắn hiện tại sốt ruột liền muốn đi xem thử, liền lập tức ngồi dậy.

"Ai nha, phu quân ta ta ta.......Dậy trễ, ta hiện tại lập tức đi làm điểm tâm."

Chẳng biết từ lúc nào, Lâm Ngọc đã tỉnh lại, nhìn thấy Hứa Dương ngồi dậy cũng liền lập tức đứng lên.

Hồng Nương trước đó cũng nói qua, nữ nhân phải dậy sớm. Nàng cho là Hứa Dương muốn đi làm điểm tâm, sợ hắn ta tức giận.

Xem dáng vẻ Lâm Ngọc hoảng hốt lo sợ, Hứa Dương liền ôm lấy nàng an ủi: "Ngọc nhi, ngươi đừng khẩn trương lại cà lăm, không có chuyện gì đâu, nghỉ ngơi nhiều mọit chút."

Nói xong, hắn mặc quần áo rồi rửa mặt, đi làm điểm tâm sáng.

Một lát sau, trong phòng bếp phát ra mùi thơm của cháo.

Lâm Ngọc kỳ thật đã sớm rời giường, đanv dọn dẹp lại bàn, bỏ bát đũa ra.

Nhìn xem Hứa Dương đang bưng nồi quay lại, lại ngửi thấy mùi thơm của cháo, chuyện buồn trong lòng cũng hết cảm thấy vui vẻ trở lại, nàng thật sự cảm động.

Sáng nay khi nàng rời giường muôn có thể hay không làm phu quân không vui. Bây giờ nhìn lại dáng vẻ của phu quân, nàng biết, mình đã lấy đúng người.

"Ngươi ngồi đi, ta đi lấy cơm."

Ăn cơm xong, Lâm Ngọc liền thu dọn bát đũa.

Mà Hứa Dương, hắn đi ra ruộng phía sau của hậu viện.