Chương 1

Từ gia phường thị

Lúc chạng vạng tối, sắc trời đang dần về đêm, toàn bộ phường thị bị bao phủ bởi một lớp sương trắng thật mỏng.

Một toà tiểu viện màu xám bằng tường đất, cánh cửa chậm rãi bị đẩy ra, một thanh niên tầm hai mươi tuổi, mặc áo bào xanh, thân hình cao ráo, dung mạo tuấn tú, tay cầm một bao dược đang vịn thắt lưng đi vào nhà.

Đây là chủ nhân của ngôi nhà này, Hứa Dương.

Hắn vốn là một tên mà trong mười người có đặt hắn ở đấy cũng không có gì nổi bật, nhưng lại bởi vì có một chút duyên phận cùng cái xe ben nên bị đưa tới nơi này.

Hứa Dương đóng cửa, nhìn căn nhà chỉ có bốn bức tường vây quanh, tự giễu nói: "Không phải bảo người xuyên không phụ mẫu đều mất, đều có bàn tay vàng sao? Ba ngày rồi,vì cái gì ta lại không có bàn tay vàng."

Thân thế mở ra, không cha không mẹ, gia cảnh bần hàn, tư chất bình thường, đã hai mươi tuổi nhưng cũng chỉ là một tu sĩ luyện khí tầng hai.

"Thôi, không có liền không có đi, trồng trọt cũng tốt, tối thiểu cũng không bị chết đói."

Hắn mặc dù không có thiên phú, nhưng tốt xấu gì cũng có đất, gần đây trong ruộng có một nhóm linh thảo sắp chín, đến lúc đó đem đi bán cũng được khoảng hơn hai mươi viên linh thạch.

Đến lúc đó, tranh thủ tìm một nàng dâu.

Cũng không có cách nào, tư chất của hắn quá kém, không trông cậy được vào chính mình, chỉ có thể đặt hi vọng vào các đời sau.

Hắn hiện tại muốn làm nhất chính là sống giống như một dòng dõi giàu có, thừa dịp chính mình còn có thể kiếm chút linh thạch, sớm lót đường cho đời sau.

"Nhưng mà với điều kiện hiện giờ của ta, không cưới nổi nữ tử có linh căn tu tiên, vậy thì cưới một phàm nhân đi."

Hứa Dương bất đắc dĩ lắc đầu.

Kì thật cơ thể này còn có một thanh mai trúc mã, tên là Hoàng Tiểu Mai, còn từng định chung thân!

Đáng tiếc, Hoàng Tiểu Mai bị Thanh Dương tông coi trọng, liền bước vào đại tông môn.

Nguyễn chủ cơ thể này không nỡ, vậy mà dám tới cửa muốn tìm người, lại bị đệ tử của Thanh Dương tông đánh bị thương.

Sau khi về nhà thì không chịu được, liền ra đi. Hứa Dương bởi vậy mới tiến vào cơ thể này.

Nghĩ đến đây, liền sờ vào eo chính mình, mấy ngày đi qua, thương thế của hắn cũng đã đỡ hơn đôi chút.

"Ngươi nói ngươi cũng chẳng có năng lực, còn dây dưa với người ta làm gì đâu."

Hứa Dương âm thầm tự nhủ chính mình. Tốt xấu nguyên chủ cơ thể này cũng không cùng nữ tử không đứng đắn dây dưa cùng một chỗ.

Ở tu tiên giới nơi được coi là nguy cơ tứ phía, nhất định phải cảnh giác,nếu không đắc tội với tu sĩ nào mạnh chút, thì mình chết thế nào cũng không biết.

Lắc đầu, tiếp hắn làm chút đồ ăn đơn giản, sau đó sắc thuốc. Sau khi quay trở lại phòng ngủ, hắn lần theo ký ức cơ thể bắt đầu tu luyện, đáng tiếc chẳng tu luyện được chút nào.

Sau nửa canh giờ tu luyện không được gì, hắn cũng không vất vả tiếp tục tu luyện mà bắt đầu nằm ngủ.

Xem chừng cả đời này của hắn cũng chỉ có thể dựa vào trồng trọt mà sống qua ngày.

...

Hôm sau trời vừa sáng.

Hứa Dương sau khi rời giường việc đầu tiên là sờ lên eo chính mình, tối hôm qua sau khi uống thuốc, thương thế của hắn cũng đã hồi phục gần như lúc ban đầu.

Bên ngoài trời đang mưa, hắn đi đến hậu viện nhà mình, hái một chút đồ rồi làm cơm chuẩn bị ăn.

Kéo lấy một thân mệt mỏi trở lại sân nhỏ, chợt phát hiện một phụ nhân trung niên ăn mặc xinh đẹp. Trên mặt nàng ta son phấn chồng chất, hương thơm gay mũi, ăn mặc loè loẹt.

Hứa Dương nhận ra, đây là Hồng Nương ở phụ cận gần đây.

"Hứa đạo hữu, ngươi có muốn một nàng dâu không."

"Muốn, muốn, muốn." Hứa Dương nghĩ cũng chẳng nghĩ đã đồng ý ngay, mặt lộ vẻ mừng rỡ.

Hồng Nương cười ha hả gật đầu, nàng biết Hứa Dương khẳng định muốn lão bà, chỉ cần là tu tiên giả có tư chất bình thường, một khi xác định thăng cấp vô vọng, đều sẽ tìm một lão bà, sinh một đứa bé có linh căn rồi tiếp tục bồi dưỡng thế hệ sau.

"Hứa đạo hữu, ngươi cũng thật có phúc, ta ở đây có một cô nương xinh xắn, da dẻ mịn màng, ngươi nếu mà cưới nàng, ngày tháng về sau vui vui vẻ vẻ, đảm bảo sang năm sinh một đứa trắng trẻo khoẻ mạnh."

Hứa Dương gật đầu nói: "Là phàm nhân."

Hồng Nương xấu hổ cười nói: "Hứa đạo hữu là người thông minh, không phải không biết tìm một nữ tu có linh căn kể cả thấp cũng rất khó."

Ngụ ý này Hứa Dương cũng hiểu, đại khái là người như hắn mọi người đều chướng mắt.

Hứa Dương thở dài một hơi nói: "Phàm nhân thì phàm nhân, nhân phẩm tốt là được."

Hứa Dương cũng biết điều kiện của mình, muốn tìm một đạo lữ có linh căn là rất khó. Nhưng cũng không thể nói những nữ tu hiện nay ham giàu. Đổi một chút, nếu mình là nữ tu cũng hi vọng nửa kia của mình thật ưu tú, không ai lại đi lấy người nghèo khó hơn.

"Vẫn là Hứa đạo hữu hiểu chuyện." Hồng Nương cười nói.

"Vậy lúc nào thì gặp mặt."

"Ta đây ngay lập tức mang nàng tới, nàng đang ở trong nhà của ta đây, nếu là sự việc hoàn thành, cái kia..."

Hồng Nương nói xong, trên mặt nở một nụ cười khéo léo.

Hứa Dương gật gật đầu nói: "Mười khối linh thạch đúng không?"

"Đúng, đúng!"

"Được, vậy bà mang nàng tới đi."

Trên tay cầm mười lăm khối linh thạch, Hồng Nương tính phí tổn thất còn lại vẫn dư dả liền cười.