Chương 2

Xét cho cùng, Lục Huyền vốn không hiểu rõ về nguồn gốc của sợi chỉ mỏng màu đen kia cùng với phương thức nó dùng để ăn mòn Linh Huỳnh Thảo, nếu nhổ xong mà có hiệu quả thì tốt, còn nếu nhổ rồi nhưng những gốc Linh Huỳnh Thảo khác vẫn không tránh khỏi kết quả bị ăn mòn kia, chẳng phải hậu quả hắn nhận lại được chính là khóc không ra nước mắt ư?

"Kế sách trước mắt chính là đi đến phường thị tìm một Linh thực sư xuất thân chính thống, có kinh nghiệm phong phú đến giúp đỡ giải quyết vấn đề."

"Vất vả lắm mới tích góp được một ít linh thạch… Vốn dĩ hai tháng sau, ta định giao tiền đi thuê linh điền.

Vậy mà..."

Lục Huyền chỉ là một tán tu Luyện Khí tầng hai, không thể sở hữu một mảnh linh điền thuộc về chính mình.

Hai mảnh linh điền nho nhỏ trong viện này là hắn thuê từ một tu sĩ Luyện Khí trung cấp ở trong phường thị, mỗi tháng cần phải bỏ ra một khoản linh thạch không rẻ trả tiền thuê.

"Khoảng thời gian tiếp theo, chỉ có thể thắt lưng buộc bụng sống qua ngày." Hắn đứng dậy, vẻ mặt đầy kiên quyết.

Sau khi linh thực trưởng thành, có thể đem bán chúng cho các cửa hàng trong phường thị đổi lấy linh thạch, ngoại trừ tiền thuê và nhu cầu tu luyện hàng ngày, linh thạch sẽ còn thừa lại một ít.

Nhưng nếu dùng để mời một vị Linh thực sư có thâm niên đến giúp, đương nhiên là phải "đổ máu" nhiều rồi.

Lục Huyền đã hạ quyết tâm, lại đưa mắt nhìn bốn phía xung quanh.

Một bụi gai màu đen bao quanh bức tường đá xám xanh, bên trên có chi chít những chiếc gai đen sắc nhọn, chỉ có thể phát huy ra một chút tác dụng phòng hộ nhất định, nhưng có một chút năng lực phòng ngự còn hơn là không.

Hơn nữa, loại phòng ngự kiểu này chỉ có thể phòng quân tử chứ không thể phòng tiểu nhân, càng không cần phải nói đến những con kỳ trùng dị thú với hành tung quỷ dị, luôn luôn mơ ước linh thực kia.

"Chờ xử lý xong chuyện này, còn phải tích cóp một ít linh thạch đi mua một bộ trận pháp phòng hộ, tránh chuyện tương tự phát sinh"

"Phương thức dựa vào Thảo Khôi Lỗi đi bảo hộ linh điền này, hoàn toàn không thực tế."

Lục Huyền đưa mắt nhìn con Thảo Nhân Khôi Lỗi đang đứng ở góc sân.

Bộ khôi lỗi này cao chừng ba thước, đang nghiêng người dựa vào vách tường trong sân, toàn thân nó được làm bằng một loại cỏ khô không rõ lai lịch, đầu to thân nhỏ, trên cái đầu dị dạng còn có một khối u được quấn quanh bằng cỏ khô màu xám.

Con Thảo Khôi Lỗi này là hàng đã xài rồi, Lục Huyền mua được nó từ một gian hàng trong phường thị.

Theo như lời chủ sạp nói, con khôi lỗi này có xuất thân từ Thiên Cơ phái trong Tu Hành giới, hình thức hành vi khá là đơn giản, nó thường được sử dụng để canh gác một số linh điền có phẩm cấp hơi thấp.

Nếu cảm ứng được có tu sĩ hoặc là yêu thú tiến vào phạm vi linh điền, Thảo Khôi Lỗi sẽ gửi cảnh báo sớm cho chủ nhân của linh điền.

Thậm chí khi phát hiện ra đối phương có xu hướng muốn gây tổn hại cho linh thực bên trong linh điền, Thảo Khôi Lỗi còn chủ động công kích, bao vây đối phương.

Tuy nhiên có thể là do con Thảo Khôi Lỗi trong viện này là hàng cũ đã xài rồi, nên tác dụng cảnh cáo của nó hơi kém, đôi khi còn không có hiệu quả, về phần chủ động công kích, ây cha … đừng nghĩ tới nữa.

Đương nhiên, chuyện này cũng có liên quan rất lớn đến bản thân Lục Huyền.

Từ khi xuyên qua tới đây, thì về cơ bản hắn đều đóng cửa im ỉm, rất ít khi giao tiếp với bên ngoài, bởi vậy cũng không có tu sĩ hay yêu thú gì tiến vào trong viện.

Lục Huyền dùng cái nhìn chỉ tiếc rèn sắt không thành thép trừng mắt lườm khối u nhô lên trên người Thảo Khôi Lỗi.

Linh khí trong cơ thể hắn bắt đầu khởi động, linh vũ mờ mịt xuất hiện trên bầu trời, nhanh chóng rơi xuống cành lá của Linh Huỳnh Thảo và Thực Nguyệt Thụ, nhẹ nhàng thấm vào bên trong.

Được linh vũ thấm ướt, đám linh thực trong linh điền càng lộ vẻ xanh mướt sạch sẽ, những cành lá không dính một hạt bụi khe khẽ đung đưa, tận tình để lộ ra vẻ mê người của nó.

Đây là Linh Vũ Thuật, loại thuật pháp mà bất cứ Linh thực sư nào cũng phải học, nó có thể dung hợp một chút linh khí vào hơi nước, lại thấm nhuần vào linh thực, bảo đảm cho chúng sinh trưởng thuận lợi.

"Hả? Bụi Linh Huỳnh Thảo này đã bước vào giai đoạn thành thục rồi." Sau khi Lục Huyền tưới tắm cho mỗi gốc cây bên trong linh điền, hắn chợt phát hiện rất nhiều chấm sáng ánh huỳnh quang không ngừng nhấp nháy phía trên một gốc Linh Huỳnh Thảo, như thể sắp rơi ra khỏi phiến lá.

Hắn vội vàng quay vào trong nhà, lấy ra một chiếc hộp ngọc màu trắng, cẩn thận hái Linh Huỳnh Thảo bỏ vào trong hộp ngọc.

Hộp ngọc có thể làm chậm quá trình xói mòn linh lực của linh thực, cũng có thể bảo đảm được dược lực của nó trên một mức độ nhất định nào đó.

"Đây là cái gì?"Lục Huyền đóng hộp ngọc lại.

Ở thời điểm hắn đang muốn xoay người rời đi lại đột nhiên phát hiện ra một điều kỳ lạ, xuất hiện tại nơi trồng Linh Huỳnh Thảo.

Đó là một chùm sáng màu trắng, to bằng nắm tay, không ngừng lóe lên một vầng hào quang mờ nhạt, cùng với rất nhiều điểm linh quang nhẹ nhàng phát tán ra xung quanh.

Lục Huyền hiếu kỳ vươn tay, khẽ chạm vào chùm sáng trắng đó.

Chỉ trong nháy mắt, vô số điểm sáng trên quả cầu ánh sáng kia lập tức tràn vào lòng bàn tay hắn, trong đầu hắn cũng không tự chủ được, lập tức hiện lên tia một ý niệm.

"Thu hoạch một gốc Linh Huỳnh Thảo, nhận được ba tháng tu vi."

Ý niệm này vừa xuất hiện trong đầu, Lục Huyền đã cảm nhận được sự thay đổi khác thường bên trong cơ thể.