Chương 9

Diệp Lan cười lên: “Thang Thần này rốt cuộc có ý gì đây ta? Sớm nghe nói chị ấy thích Tiểu Cố, không nóng không lạnh, cũng không thấy chị ấy làm gì.”

“Đúng thế.” Trần Quân cũng nói: “Năm nhất đã có tin đồn chị ấy thích Tiểu Cố, cuối cùng theo đuổi hay không theo đuổi, còn không theo đuổi thì bị Thái Tiêu Tiêu theo đuổi rồi.”

Thẩm Ngôn Cố: “... Này, đừng nói bừa.”

Dương Dương tham gia cuộc trò chuyện: “Thái Tiêu Tiêu là đàn em xinh đẹp được Tiểu Cố đưa đi à?”

Trần Quân kinh ngạc ngồi dậy: “Chính là cô ấy! Cô nhóc đó hôm qua không biết từ đâu chạy ra, làm một màn ngẫu nhiên gặp được với Tiểu Cố của chúng ta, lấy wechat của Tiểu Cố rồi chạy.”

Trần Quân quái gở học giọng điệu của Thái Tiêu Tiêu: “Đàn anh, hôm nọ quên không kết bạn wechat với anh, giờ có tiện thêm không ạ?”

Thẩm Ngôn Cố bất lực: “Cậu giả cũng giống lắm.”

Dương Dương nghe xong liền vươn tay ra, vỗ chăn Thẩm Ngôn Cố: “Đã nói chuyện chưa?”

Thẩm Ngôn Cố: “Nói cái rắm ấy!”

Dương Dương: “Nói chuyện hôi thối sao?”

Thẩm Ngôn Cố: “Cậu có bệnh à.”

Thẩm Ngôn Cố trực tiếp đưa wechat cho Dương Dương xem, Dương Dương tiến đến gần, nhìn bên trên chỉ có hai đoạn.

[Chào đàn anh!]

[Xin chào.]

Dương Dương: “Chỉ thế thôi á?”

Thẩm Ngôn Cố bất lực lại bất lực: “Các cậu đừng trêu tôi, đừng có kiểu người khác nói chuyện với tôi một câu thì nói người ta thích tôi, không phải như thế, tôi rất ngại đấy.”

Ba người cùng nhau cười ầm lên: “Được được được.”

Trần Quân tiếp lời: “Haizz, cũng chỉ nói ở kí túc xá, ra ngoài sẽ không nói đâu.”

Người khác nói câu này còn nghe được, nhưng Trần Quân nói thì không được.

Thẩm Ngôn Cố không khách khí nói: “Cậu nói không biết ngượng à? Vừa rồi Thang Thần nói muốn mang gà rán đến, ai ở bên kia hành động quái gở nhỉ?” Thẩm Ngôn Cố càng nói càng lớn tiếng: “Giang Phú đều nghe được rồi!”

Trần Quân lớn tiếng cười rộ: “Xin lỗi xin lỗi mà! Tuyệt! Đối!



Không có lần sau!”

Thẩm Ngôn Cố: “Cậu tốt nhất là như vậy!”

Mọi người ồn ào một trận rồi yên tĩnh lại.

Đêm đã khuya, khu vực kí túc xá cũng tiến vào giấc ngủ, bên ngoài có gió thổi qua, đánh tường đánh lá, phát ra tiếng động không ảnh hưởng đến việc nghỉ ngơi nhưng chứng tỏ mình tồn tại, vù vù vù.

Thẩm Ngôn Cố cầm bịt mắt bên giường lên, nhưng mà anh nghĩ một hồi, lại lấy điện thoại ra.

Anh click mở wechat của Giang Phú.

Không biết não động như thế nào, anh đột nhiên đánh chữ cạch cạch cạch ở trong khung bên dưới, nói anh và nữ sinh số 4 kia không có gì.

Một đoạn thật dài, đánh chữ xong Thẩm Ngôn Cố nghiêng đầu, mày chau lại.

Điên khùng gì vậy trời.

Xóa.

Sau đó anh lại đánh “Không ngờ rằng cậu lợi hại như thế.”

Tiếp đó anh lại xóa.

Sau đó anh lại đánh "Sau này có thời gian rảnh lại chơi cùng nhé?”

Tiếp sau đó anh lại xóa đi.

Gõ gõ xóa xóa, cuối cùng cũng không viết cái gì, Thẩm Ngôn Cố do dự rốt cuộc có nên nói cái gì với Giang Phú hay không, dù sao thì không đầu không đuôi kéo người ta vào, lại sảng khoái bắn hết một trận, không nói lời nào hình như không thể nào nói nổi.

Ngón cái dao động trên bàn phím vài cái, cuộc đối thoại phía trên bỗng nhiên hiện ra nhiều hơn một dòng.

Giang Phú gửi đến tin nhắn mới.

[Ngủ ngon nhé?]

Bản thân Thẩm Ngôn Cố không biết sao lại mỉm cười, anh trả lời tin nhắn của Giang Phú.

[Ngủ ngon.]

Đặt điện thoại xuống, Thẩm Ngôn Cố phát hiện bản thân mình có hơi nóng.

Quạt trên trần nhà thổi ong ong ong, thế nhưng còn mất nửa vòng nữa mới thổi đến bên của anh.



Có thể nhanh hơn không.

Độ nóng của tân sinh viên huấn luyện quân sự dần dần lắng xuống, sinh viên cũ trong vòng bạn bè cùng nói chuyện phiếm về trời nắng và than thở về nhà ăn cũng dần dần không còn.

Đang là thời gian ăn cơm, Thẩm Ngôn Cố và Trần Quân vừa từ nhà ăn đi ra, thì gặp một nhóm sinh viên năm nhất hấp tấp đi vào.

"Ha, vẫn may là chúng ta ăn kịp." Trần Quân nhìn đằng sau nói.

Dương Dương nói: "Một đám người này, bọn họ có thể nhận ra ai là ai không?”

Thẩm Ngôn Cố: "Lúc trước chúng ta làm sao nhận ra người mình, bọn họ cũng nhận ra như thế.”

Dương Dương khoác vai Thẩm Ngôn Cố: "Cậu dễ nhận ra thôi, khi đó tôi tìm người của kí túc xá chủ yếu đều là tìm cậu.”

Diệp Lan cũng lên tiếng: "Tôi cũng thế.”

Trần Quân kinh ngạc: "Tôi cũng thế, khi đó mỗi lần tìm được Tiểu Cố mọi người đều hợp lại một chỗ.”

Thẩm Ngôn Cố vì để giống với mọi người, cũng lập tức nói: "Thế tôi cũng thế.”

Ba người: "Này!”

Thẩm Ngôn Cố: "Hả sao?”

Ba người cùng cười lên, nhìn ham muốn sống của Thẩm Ngôn Cố cao như thế, cho nên buông tha cho anh: "Haizz không so đo với cậu.”

Thẩm Ngôn Cố và Trần Quân muốn đến siêu thị dưới lầu mua đồ, Dương Dương và Diệp Lan trở về trước, đồ Thẩm Ngôn Cố muốn mua không nhiều, chỉ là một cây bút và một quyển vở, siêu thị bây giờ nhiều người, Trần Quân mua giúp đồ cho Thẩm Ngôn Cố luôn, bảo anh ở ngoài đợi.

Thẩm Ngôn Cố đứng ở cửa vô cùng buồn chán, lấy điện thoại ra.

Vừa hay wechat nhóm lớp có điểm đỏ, Thẩm Ngôn Cố nhấn vào, nhìn thấy dòng tin nhắn mới nhất.

"Đẹp trai quá!”

Không biết ra làm sao, trong đầu Thẩm Ngôn Cố lập tức hiện ra một bóng người.

Thế là anh nhấn vào dòng tin nhắn mới, màn hình lướt lập tức lên trên.

Hay thật, còn đúng là Giang Phú.

Là video của lớp trưởng gửi đến, bìa ngoài chính là Giang Phú, cậu mặc đồ huấn luyện quân sự, nắm lấy xà kép để hít xà.