Chương 8

Thật ra bản thân Thẩm Ngôn Cố anh cũng không biết tại vì sao lại kéo Giang Phú vào, anh và Giang Phú không phải rất thân quen, hơn nữa cuộc trò chuyện trên wechat cho đến bây giờ cũng không vượt quá hai mươi câu.

Anh cũng không biết tại sao vài phút trước mình lại nói với Trần Quân, "Tôi sẽ dẫn người đi cùng", tại sao giọng điệu của anh lại tự tin như thế, cứ như thể anh nhấn vào dấu cộng của Giang Phú, Giang Phú sẽ thực sự gia nhập đội của anh.

Ài, không ngờ đến nha, Giang Phú vẫn thật sự tiến vào.

Có lẽ là gần đây não dùng quá nhiều rồi, người có chút chậm chạp, đợi đến khi Giang Phú rời khỏi phòng, Thẩm Ngôn Cố mới bất giác nhận ra mình tự động nhặt, đã nhặt được rất nhiều đồ tốt từ người ta.

“Này Giang Phú.” Thẩm Ngôn Cố nhìn số 3 bên góc trái đã đi xa, nghẹn lời hồi lâu, mới nói một câu: “Cảm ơn.”

Giọng nói từ tính của Giang Phú từ tai nghe truyền tới: “Không cần.”

Có lẽ tác phong hành sự của bạn học này chắc là như thế này nhỉ, mặc dù Giang Phú căn bản không xem chuyện này là to tát gì, Thẩm Ngôn Cố ở đây làm ra vẻ cũng không có đạo lí.

Trang bị xong rồi, anh lập tức xông vào trận đấu, ngay lập tức, quay đầu thì đυ.ng phải một người.

Anh pằng pằng vài cái, người này đã nằm úp xuống.

Anh lại pằng pằng mấy cái nữa, người này thành hòm rồi.

Súng đang dùng là của Giang Phú cho đấy.

Hô hô.

“Cậu nhặt được súng chưa?” Thẩm Ngôn Cố hỏi.

Câu hỏi này của Thẩm Ngôn Cố thật ra là hỏi Giang Phú, nhưng vừa nói xong, Trần Quân đã trả lời anh, Thang Thần cũng trả lời anh.

Trần Quân: “Nhặt được khẩu dùng tạm.”

Thang Thần: “Chị có súng rồi.”

Giang Phú không có trả lời.

Thẩm Ngôn Cố liếʍ môi, vì để cho hai người này không xấu hổ, qua vài giây mới chỉ định danh tính hỏi: “Giang Phú nhặt được súng chưa?”

Giang Phú lúc này mới nói: “Nhặt được rồi.”

Lại gϊếŧ được vài người, vừa hay vòng bo kéo đến rồi, mọi người nhanh chóng tìm được chiếc xe rồi đi đến khu vực an toàn.

Trần Quân lái xe, Thẩm Ngôn Cố đánh dấu điểm đến, đến được đỉnh núi, mọi người tự mình tìm tảng đá trốn đi.

Bên này Thẩm Ngôn Cố đang quan sát phía xa bằng ống ngắm, bên người bỗng nhiên có một người ngồi xổm đi qua.

Anh liếc nhìn bản đồ nhỏ, là Thang Thần.

“Ngôn Cố, gà rán kia mọi người biết là ai tặng chưa?”

Thang Thần nhỏ giọng hỏi anh.

Thẩm Ngôn Cố thu hồi ống ngắm lại: “Không biết.”



Thang Thần lại nói: “Ngày mai chị và mấy cô bạn đi dạo phố, cậu còn muốn ăn không? Chị mua về cho cậu.”

Thẩm Ngôn Cố còn chưa nói gì, phía bên Trần Quân truyền tới tiếng ho kỳ lạ, bên trong còn mang theo ý cười khó hiểu nổi.

Thẩm Ngôn Cố ném một cái trừng mắt về phía Trần Quân, trả lời Thang Thần: “Không cần đâu.”

Thang Thần lại dịch sang bên Thẩm Ngôn Cố một chút: “Không phải khách sáo, chị cũng muốn ăn, thuận tiện mua về cho cậu một phần.”

Trần Quân ngay lập tức cười phá lên: “Người nghe cũng có phần nha đàn chị, tôi với Giang Phú có phần không?”

Thang Thần cười đáp lời: “Đương nhiên...”

“Có người.”

Giang Phú đột nhiên cắt ngang lời của Thang Thần.

Lời nói vừa dứt, một tiếng súng vang lên, dòng chữ nhỏ báo tử vong bên trái bỗng nhiên xuất hiện tên của Thang Thần.

Cô ấy đã bị súng ngắm bắn vỡ đầu.

Thẩm Ngôn Cố trốn sang bên cạnh, vừa mới móc bom khói ra, chữ nhỏ bên trái lại báo bắn chết.

Thang Thần thành hòm rồi.

“Không cần gà rán đâu.” Thẩm Ngôn Cố nhanh chóng ném lại câu này, đồng thời cất lại đạn khói, cũng không quay đầu lại mà rời đi: “Giang Phú, có hai người ở sau tảng đá hướng 365.”

Mới nói xong, một tiếng bắn tỉa vang lên trong tai nghe, Giang Phú một phát bắn thẳng vào đầu đối phương.

“Wow, đỉnh của chóp!” Trần Quân nói.

Thẩm Ngôn Cố nhếch miệng cười, cũng nói: “Lợi hại.”

Thẩm Ngôn Cố đổi vị trí cũng bắn hạ một tên, ba người nhân cơ hội tìm kiếm, sau đó một trận đấu loạn xạ kéo đến.

Trần Quân bên ta thành hòm rồi.

Toàn bộ quân bên địch bị diệt.

“Haiz, còn lại nhờ vào hai người.” Trần Quân đổi một tư thế thoải mái để dựa vào.

Vòng bo càng ngày càng nhỏ, người cũng càng lúc càng ít, Giang Phú lái xe đưa Thẩm Ngôn Cố chạy quanh nửa vòng bo, tìm thấy một vị trí tốt dừng lại.

“Nhà kho dưới núi.” Giang Phú nói.

“Được.”

Thẩm Ngôn Cố trong trò chơi thăm dò đầu người, ngoài trò chơi, một cái đầu cũng nhô ra đây thăm dò, Thẩm Ngôn Cố bị dọa sợ tới mức rụt người lại, nhìn thấy Dương Dương giường bên cạnh không biết đã mò sang đây từ khi nào.

Anh ngẩng đầu, thấy Diệp Lan giường đối diện cũng đến gần xem điện thoại của Trần Quân.

Có lẽ là cảm nhận được ánh mắt của Thẩm Ngôn Cố, Trần Quân nói: “Hai chúng tôi xem góc nhìn của Giang Phú.”



Thẩm Ngôn Cố ừ một tiếng, trong tai nghe vọng đến tiếng súng.

Giang Phú lại gϊếŧ người rồi.

Thẩm Ngôn Cố lập tức tiến vào trạng thái, cảm giác tay cũng tới, dưới chân bọn họ là vòng tròn mệnh trời, mấy đội phía dưới từ khắp các hướng đi lên.

Hai người đứng trên chỗ cao, hai bên hình như đều biết nhau bước tiếp theo muốn làm gì, quá trình cũng chỉ báo vị trí chứ không nói đến cái khác, bốn phía chỉ còn tiếng bước chân, tiếng súng, tiếng bom.

Sau trận đấu kịch liệt, màn hình lóe sáng, một hộp nhỏ màu vàng từ trên trời rơi xuống.

“6! Trâu bò nha!”

“Lợi hại lợi hại!”

“Ăn gà rồi!”

Ba người cùng phòng đồng thanh hô lên.

Thẩm Ngôn Cố cười thành tiếng, sờ vào tai nghe, nhỏ giọng nói: “Cậu thật lợi hại.”

Giang Phú cũng nhỏ giọng theo: “Anh cũng lợi hại.”

Thời gian đã không còn sớm, mọi người sau khi giơ cúp lên cũng lần lượt rời khỏi.

“Lần sau đi, không chơi nữa.” Quay lại giao diện chờ đợi, Thẩm Ngôn Cố nói.

Nói xong, anh đang định nhấn thoát ra, nhưng trong tai nghe truyền tới giọng nói quen thuộc.

“Thẩm Ngôn Cố.” Giang Phú gọi anh.

Thẩm Ngôn Cố: “Hửm?”

Giang Phú nói: “Ngủ sớm một chút.”

Thẩm Ngôn Cố chột dạ không nguyên do: “Biết rồi.”

Quần chúng quan sát cũng đã tan.

Trần Quân đối diện cất điện thoại đi, nói với Thẩm Ngôn Cố: “Cậu và Giang Phú là sao đây có phải là đấu đôi sau lưng tôi không?”

Thẩm Ngôn Cố chui vào trong giường: “Làm gì có, hôm nay là lần đầu tiên chơi.”

Trần Quân không tin: “Lừa ai chứ, hai người các cậu ăn ý như thế, không có chơi 100 trận không thể có loại phối hợp này.”

Thẩm Ngôn Cố: “Tôi lừa cậu làm gì, không có chính là không có.”

“Ài.” Diệp Lan đối diện hỏi: “Buổi tối các cậu và Thang Thần chơi ra sao?”

Trần Quân bị Diệp Lan hỏi như thế lập tức hăng hái: “Các cậu không biết thôi, lúc chị ấy chơi game còn nói muốn mang gà rán cho Tiểu Cố, giọng điệu ấy, gọi một cái...”

Thẩm Ngôn Cố trực tiếp cắt ngang: “Tôi từ chối rồi.”