Chương 10

Thẩm Ngôn Cố click mở video, âm thanh nền lập tức truyền ra.

"Cố lên, cố lên...”

Trên xà kép không chỉ có mình Giang Phú, bên cạnh cậu còn có vài gương mặt, Thẩm Ngôn Cố đoán mọi người hẳn là đang thi đấu với nhau vào thời gian nghỉ ngơi.

Video không dài, mới qua vài giây, mấy bạn học bên cạnh Giang Phú từng người từng người đều không giữ được mà nhảy xuống, sau cùng chỉ còn lại Giang Phú, quần chúng xung quanh truyền đến tiếng hoan hô ồn ào.

Giang Phú cũng từ trên nhảy xuống, hạ xuống lại đứng lên, cậu vô tình liếc nhìn ống kính.

Vành nón vừa hay ngăn cản mặt trời chói chang, ống kính cứ như vậy bắt được đôi mắt sáng ngời của cậu dưới bóng râm.

Video kết thúc.

Thẩm Ngôn Cố không hiểu tại sao lại nuốt một ngụm nước bọt, còn muốn mở xem thêm lần nữa, đầu bỗng nhiên bị vỗ một cái.

Anh cho rằng Trần Quân đã ra ngoài, nhưng không ngờ rằng.

"Ôi má ơi.”

Thẩm Ngôn Cố đột nhiên bị dọa nhảy dựng.

Người đang đứng trước mặt, không phải là Giang Phú thì là ai.

Dường như thứ Thẩm Ngôn Cố vừa nhìn thấy không phải là video bình thường, mà là thứ khác của Giang Phú, nhìn thấy người lập tức tắt điện thoại vứt vào trong túi.

"Ha ha, trùng hợp ghê." Thẩm Ngôn Cố sợ mình cười quá giả, lại cười thêm: "Ha ha ha.”

Nhưng Giang Phú không quan tâm hoạt động tâm lí của anh rốt cuộc là gì, cũng vốn dĩ không nhìn ra được sự mất tự nhiên của anh, quay đầu đi đến tủ lạnh lấy nước.

Sự chột dạ của Thẩm Ngôn Cố được giải phóng, trong lòng thở dài một tiếng.

Cách cửa tủ lạnh, Thẩm Ngôn Cố nghe Giang Phú hỏi: "Bị tôi dọa sợ à? Gan nhỏ thế.”

Thẩm Ngôn Cố lại ha ba tiếng: "Không có, không phải.”

"Muốn không?”

Giang Phú cầm một chai nước khoáng ra, đưa về phía Thẩm Ngôn Cố.

Thẩm Ngôn Cố cảm thấy bây giờ cần chút nước, thế nên gật đầu: "Muốn.”



Nhưng tay anh mới đưa ra, Giang Phú đã thu chai nước lại.

Cái gì?

Trêu anh à?

Thế nên Thẩm Ngôn Cố cứ đứng ngẩn ngơ như thế nhìn Giang Phú mở nắp chai.

Sau đó thấy cậu hơi vặn nắp chai lại.

Nước lại được đưa qua.

Hơ, xin lỗi, là tôi lòng dạ tiểu nhân rồi.

Trong lòng Thẩm Ngôn Cố cười nhạo mình một tiếng, vươn tay nhận lấy: "Cảm ơn.”

Giang Phú từ bên trong lấy ra thêm một chai, tiếp đó lại lấy điện thoại ra.

Thẩm Ngôn Cố cũng lấy điện thoại ra, anh muốn quét mã QR trên tủ lạnh, nhưng cơ thể của Giang Phú này, không để ý nghiêng về một bên, nhưng vừa hay lại che đi mã QR.

Không đợi Thẩm Ngôn Cố nói, trên điện thoại Giang Phú đã xuất hiện trang thanh toán thành công hai chai nước.

Thẩm Ngôn Cố chỉ đành cất điện thoại đi, "Cảm ơn.”

Giang Phú mở nắp chai uống nước, Thẩm Ngôn Cố cũng uống cùng cậu, vừa nuốt xuống một ngụm nước, Trần Quân bên trong đã đi ra.

"Đúng lúc đang khát, cho tôi uống với.”

Trần Quân nói xong bèn cướp chai nước của Thẩm Ngôn Cố, sau đó mới nhìn thấy người bên cạnh: "Giang Phú cũng ở đây à.”

Mắt Thẩm Ngôn Cố cong lại, chỉ vào Giang Phú cười nói: "Cậu ấy mời tôi uống đấy.”

Trần Quân khó hiểu nhìn Thẩm Ngôn Cố, thầm nghĩ một chai nước thôi mà cậu xấu tính cái gì?

Nhưng bởi vì Giang Phú ở đây, Trần Quân không có nói ra.

Mắt thấy miệng Trần Quân sắp chạm đến miệng chai, một chai nước khác áp lên chặn cánh tay cậu ta.

"Đàn anh.”



Trần Quân theo chai nước nhìn Giang Phú: "Sao thế?”

Giang Phú ngoảnh đầu lấy một chai nước từ trong tủ lạnh ra đưa cho Trần Quân.

Một chai mới đến, Trần Quân đương nhiên vui sướиɠ, cậu ta trả lại chai nước cho Thẩm Ngôn Cố, nói cảm ơn Giang Phú bèn mở nắp ra.

Bàn tay có chút mồ hôi, lau vào áo.

Cái này sao khó mở thế, lại vặn mạnh chút.

Ài, chặt như này.

Được rồi, mở được rồi!

Giang Phú cũng đang đợi bạn, đúng lúc này bạn của cậu cũng đi ra từ siêu thị.

Mặc dù gương mặt xa lạ, nhưng Trần Quân và Thẩm Ngôn Cố vẫn nhận được hai tiếng "Đàn anh.”

Trên đường trở về, hai đàn em đi đằng trước, hai đàn anh đi đằng sau, mặt trời hơn bốn giờ đã không chói nữa, còn phủ một màu vàng rực rỡ và mùi cỏ xanh trên đường cái.

Thẩm Ngôn Cố cúi đầu lại ngẩng đầu, thấy bóng anh vừa lúc phủ lên bóng của Giang Phú, đầu anh đang lắc qua lắc lại sau lưng Giang Phú.

Thẩm Ngôn Cố nhìn thấy bóng tóc của mình có một nhúm tóc dựng lên thì đưa tay lên sửa một chút.

Nhưng mà sau khi sửa xong anh không có bỏ tay xuống ngay lập tức mà tiếp tục đi lên trước.

Anh nhìn thấy bóng của những ngón tay anh vẽ trên lưng Giang Phú, vẽ hoa văn trên đồng phục của Giang Phú, ngang ngang cong cong.

Vẽ tới vẽ lui, bóng dần dần theo cánh tay Giang Phú hạ xuống, đi đến cuối đường, dừng lại trên mu bàn tay của Giang Phú.

Cánh tay Giang Phú vung vẩy, bóng ngón tay Thẩm Ngôn Cố lúc thì trên tay cậu, lúc thì trên mặt đất.

Một việc rất nhàm chán, bản thân Thẩm Ngôn Cố cũng không biết mình đang làm cái gì.

Khi anh muốn thu tay về, anh thấy cánh tay Giang Phú đột nhiên không vung nữa, lòng bàn tay cũng bất ngờ hơi lật.

Bóng ngón tay Thẩm Ngôn Cố dừng lại trên lòng bàn tay Giang Phú, dường như chỉ cần ngón tay Giang Phú cong lại thì Thẩm Ngôn Cố sẽ bị cậu nắm được.

Thẩm Ngôn Cố hoảng sợ, vội vàng thu tay về.

Ánh nắng mặt trời lúc này rọi ở đâu rồi, sao mà mặt nóng thế này.