Chương 7

Lúc này mọi người đã lên giường, đèn ký túc xá cũng tắt, chỉ còn đèn điện thoại.

“Tại sao là Giang Phú?” Trần Quân cũng hỏi.

Dương Dương cười một cái: “Tôi chỉ nói đại mà thôi.” Cậu ta nói xong lại bổ sung một câu: “Không phải cũng nên nghi ngờ những người quen một lần sao.” Cậu ta lại nói thêm: “Ngày hôm đó Giang Phú cũng ở đó.”

Thẩm Ngôn Cố đưa ra thắc mắc: “Tại sao cậu ấy lại mua gà cho chúng ta?”

“Đúng vậy.” Diệp Lan cũng khó hiểu: “Cứ cho là cậu ấy mua đi, vậy sao cậu ấy không nói?”

Không ai trả lời câu hỏi này, ký túc xá lại yên tĩnh, mọi người tiếp tục chơi game.

Thẩm Ngôn Cố lướt weibo một lát, suy nghĩ một chút vẫn mở wechat của Giang Phú, gửi tin nhắn cho cậu.

Thẩm Ngôn Cố: [Cậu tặng gà cho ký túc xá chúng tôi sao?]

Thẩm Ngôn Cố vừa gửi tin nhắn đi thì hối hận, rốt cuộc chuyện này là sao, không hiểu nổi.

Vì vậy anh lập tức thu hồi.

Anh vừa thu hồi một lát đã nhận được tin nhắn của Giang Phú.

Giang Phú: [Sao vậy?]

Thẩm Ngôn Cố: [Không có gì, gửi nhầm]

Có lẽ đầu năm cùng đứng đầu bảng nên có tình cảm, Giang Phú không kết thúc cuộc trò chuyện mà lập tức gửi một tin nhắn khác.

Giang Phú: [Còn chưa ngủ?]

Thẩm Ngôn Cố: [Ngày mai có ba bốn tiết thôi, ngược lại là cậu đó, ngày mai có tiết quân sự sao còn chưa ngủ?]

Giang Phú: [Tôi đi ngủ đây, còn anh?]

Thẩm Ngôn Cố: [Tôi cũng ngủ]

Thẩm Ngôn Cố lại gửi thêm một tin nhắn: [Lúc huấn luyện quân sự thì uống nhiều nước vào, cẩn thận bị cảm nắng, lúc nghỉ ngơi thì nhớ trốn dưới bóng cây, ngủ ngon]

Giang Phú: [Ừm, ngủ ngon]

Sau khi kết thúc cuộc trò chuyện bằng “ngủ ngon”, Thẩm Ngôn Cố lật qua lật lại, cảm thấy mình có chút giống mẹ già, lải nhải dài dòng, cũng không biết Giang Phú có thích nghe hay không.

--- Huấn luyện quân sự cho sinh viên mới tô thêm màu xanh lá cho trường học, cũng tăng số lượng người giành nhà ăn với sinh viên cũ, làm cho gần đây mọi người ăn cơm trở nên khó khăn hơn.



Ngày lặp lại ngày, đêm lặp lại đêm.

Gần đây Thẩm Ngôn Cố có rất nhiều việc, cuộc thi tham gia lần trước đã được vào vòng trong, anh còn phải viết một phần mềm nhỏ, buổi tối gần như không có thời gian nghỉ ngơi giải trí.

Thẩm Ngôn Cố như vậy nên mọi người không dám quấy rầy, lặng lẽ chơi game, đeo tai nghe xem phim, trò chuyện bằng video cũng nói nhỏ lại.

Hôm nay hiếm khi được nghỉ ngơi, Thẩm Ngôn Cố vừa nằm trên giường, Trần Quân ở giường đối diện gọi anh: “Tiểu Cố, bắn đội hai không.”

Thẩm Ngôn Cố nghĩ đã lâu không được chơi game, không chút do dự lập tức lấy điện thoại ra: “Vào.”

Nói chơi là chơi.

Nói chết cũng chết.

Hai người vừa vào game, nửa phút sau, rơi xuống đất đã thành hòm.

Ha ha.

“Chuyện này...” Thẩm Ngôn Cố không nhịn được cười nhạo mình: “Sao tôi có thể gà như vậy.”

Trần Quân: “Gà giống nhau thôi.”

Thẩm Ngôn Cố thoát khỏi ván này, anh ở ngoài chờ rất lâu, nhưng vẫn không thấy Trần Quân bắt đầu, anh ngẩng đầu hỏi: “Sao không ra ngoài? Không chơi nữa à?”

“Không phải.” Trần Quân đột nhiên ho một cái: “Chuyện đó, Thang Thần tìm tôi, hỏi có thể chơi chung với chúng ta không.”

Thẩm Ngôn Cố dừng lại một lát: “Sao cô ấy biết chúng ta đang chơi game?”

Trần Quân nói: “Nhìn thấy, cô ấy đang online.”

Thẩm Ngôn Cố có vẻ không hài lòng: “Vậy chúng ta thành ba người rồi.”

Trần Quân không nỡ từ chối nói: “Hay là mời thêm một người qua đường nhé.”

Thẩm Ngôn Cố mỉm cười: “Không cần, tôi sẽ dẫn người đi cùng.”

Anh nói xong, Thang Thần được kéo vào, Thẩm Ngôn Cố cũng đeo tai nghe.

Không lâu sau, một người mới đến đội.

“Mười Lăm Ánh Trăng Mười Sáu Tệ là ai thế?” Trần Quân hỏi.



Thẩm Ngôn Cố: “Giang Phú.”

Trần Phú kinh ngạc: “Móa, từ lúc nào quan hệ của cậu với cậu ấy tốt như vậy?”

Thẩm Ngôn Cố không trả lời.

Mọi người đã chuẩn bị xong, Thẩm Ngôn Cố cũng bật micro: “Bắt đầu thôi, Trần Quân.”

Bắt đầu chơi được vài phút, Thẩm Ngôn Cố dần ủ rũ, anh cảm thấy hôm nay không thích hợp chơi game, cảm giác không được tốt, cũng không may mắn.

Anh nhảy xuống một lúc lâu, trên tay chỉ có hai bình xịt, còn vô dụng nữa.

Anh đi vào một căn nhà, bên cạnh lại thông báo người chết.

“Giang Phú đã gϊếŧ người rồi mà tôi còn chưa nhặt được súng, đây là cuộc sống khó khăn gì thế này.” Trần Quân nhỏ giọng phàn nàn.

Thẩm Ngôn Cố cũng bất đắc dĩ: “Tôi cũng chưa nhặt được, chỗ này không nên nghèo như thế.”

Thẩm Ngôn Cố nói xong thì muốn nhảy qua bên kia, nhưng bên trong tai nghe có một giọng nói rất nhỏ.

“Thẩm Ngôn Cố, quay lại.”

Thẩm Ngôn Cố quay người lại, thấy Giang Phú cũng đi vào.

Anh quay lại: “Sao thế?”

Lúc này Trần Quân cũng nhảy vào trong phòng này.

“Má ơi, dọa chết tôi.” Trần Quân lớn tiếng: “Hai người các cậu trong căn nhà nhỏ này làm gì vậy, không lên tiếng, đang giao dịch không muốn người khác biết sao.”

Không có ai trả lời.

Sau đó Trần Quân đứng ở đó, nhìn người có dòng chữ “Mười Lăm Ánh Trăng Mười Sáu Tệ” trên đầu không ngừng ném đồ xuống đất.

Mũ cấp ba, giáp cấp ba, balo cấp ba, đạn, thuốc, nước uống...

Sau đó bạn học Thẩm Ngôn Cố bên cạnh cậu ta đang nhặt từng cái lên.

Trần Quân trợn tròn mắt.

Chuyện này....

“Móa nó, Giang Phú chỉ thiếu nước cởi sạch ở chỗ này của cậu rồi.”