Chương 49

Trần Quân hỏi: “Tập gym à?”

Giang Phú: “Lâu lâu có vận động một tí.”

Trần Quân “Chậc” một tiếng: “Bảo sao lại có sức như vậy.”

Nói xong cậu ta lại hướng tay về phía bụng của Giang Phú: “Để tôi sờ cơ bụng của cậu một chút nào.”

Nhưng tay cậu ta còn chưa kịp đυ.ng đến quần áo của Giang Phú, trong không khí đã vang lên một âm thanh vang vọng.

“Bốp!”

Trần Quân che tay lại hít vào một hơi thật sâu, hoảng hốt nhìn Thẩm Ngôn Cố: “Cậu đánh tôi làm gì?”

Thẩm Ngôn Cố: “Người ta đã đồng ý cho cậu sờ chưa mà dám sờ.”

Trần Quân: “Cậu ấy còn chưa nói gì thì cậu kích động thế làm gì?”

Thẩm Ngôn Cố: “Cứ không cho sờ đấy.”

Trần Quân nghiến răng nghiến lợi, quay đầu lại hỏi Giang Phú: “Có thể cho tôi sờ một tí không?”

Mặt mày Giang Phú tràn ngập ý cười: “Tôi nghe theo anh ấy.”

Bàn tay đỏ ửng vẫn còn giơ lên giữa không trung, Trần Quân phát điên rồi.

Thẩm Ngôn Cố vô cùng đắc ý, động tác lấy cải thảo cũng nhẹ nhàng hơn hẳn.

“Thật sự là không cho sờ luôn, vậy tôi không sờ nữa, chọt mấy cái chắc là được nhỉ?”

Trần Quân thế mà vẫn chưa từ bỏ ý định, còn quay lại chỗ kế bên Giang Phú: “Lâm Huống bảo là cậu có cơ bụng, từ nhỏ đến giờ tôi chưa được chọt cơ bụng lần nào.”

Trần Quân vừa nói xong, đồ ăn trên tay Thẩm Ngôn Cố bỗng rơi xuống đất.

Thẩm Ngôn Cố: “Lâm Huống làm sao mà biết được cậu có cơ bụng?”

Trần Quân: “Tất nhiên là Lâm Huống sờ rồi nên mới biết.”

Trong đầu Thẩm Ngôn Cố lập tức tưởng tượng ra cảnh đấy.

“Không phải.” Giang Phú giải thích ngay tức thì: “Anh ấy không có sờ.”



Thẩm Ngôn Cố cúi đầu: “Thế á.”

Giang Phú nói: “Lúc học quân sự, tôi đang thay quần áo trong kí túc xá thì anh ấy đi vào nên vô tình thấy được.”

Thẩm Ngôn Cố lại quay về làm việc nghiêm túc: “Ừm.”

Trần Quân ở một bên đột nhiên cười rộ lên: “Cậu đang bị làm sao vậy Tiểu Cố? Chẳng lẽ là cậu đang ghen với Lâm Huống à?”

Thẩm Ngôn Cố ngẩng đầu, thấy Giang Phú cũng đang nhìn mình.

Thẩm Ngôn Cố nghi hoặc: “Sao cậu lại thấy là tôi ghen với Lâm Huống?”

Trần Quân cười: “Bởi vì tôi nghĩ là cậu đang cáu kỉnh với Giang Phú đấy.”

Thẩm Ngôn Cố: “…Tôi cáu kỉnh hồi nào.”

Vì thế Trần Quân hỏi Giang Phú: “Này, nếu Lâm Huống muốn sờ thì cậu có cho không?”

Giang Phú nghe xong thì hỏi lại Thẩm Ngôn Cố: “Lâm Huống sờ được không?”

Thẩm Ngôn Cố: “Cơ bụng là của cậu mà, cậu hỏi tôi làm gì.”

Trần Quân không vui: “Vậy tại sao tôi muốn sờ thì phải được cậu đồng ý?”

Thẩm Ngôn Cố rung đùi đắc ý: “Cậu thì không được.”

Trần Quân lại quay sang hỏi Giang Phú: “Haizz, thế nếu là Tiểu Cố muốn sờ thì cậu có cho không?”

Giang Phú không cần suy nghĩ đã đáp: “Cho.”

Thẩm Ngôn Cố nhoẻn miệng cười, còn cho Trần Quân một ánh mắt cực kì đắc ý.

Trần Quân: “Tôi xem như đã hiểu rồi, đã hiểu rồi, hai người các cậu! Haizz.”

Thẩm Ngôn Cố cười: “Đừng có haizz nữa, Dương Dương bảo cậu đi lấy đồ ăn kìa.”

“Đi thì đi, không quấy rầy hai vị đây nữa.” Thế mà mới đi được hai bước Trần Quân đã quay lại nói: “Chậc chậc, cậu nói xem dưới lớp hoodie trắng này của Giang Phú đang giấu cái gì vậy.”

Trần Quân đi rồi, bên này vẫn tiếp tục xiên đồ ăn, nhưng không biết Thẩm Ngôn Cố bị làm sao mà đột nhiên ngẩng đầu lên nhìn bụng của Giang Phú.

Vốn dĩ chỉ nghĩ là nhìn trộm một tí, nhưng không ngờ còn chưa kịp thu mắt lại đã đυ.ng phải ánh mắt của Giang Phú.



Giang Phú thế mà còn hỏi anh: “Muốn sờ?”

Thẩm Ngôn Cố hơi nuốt nước bọt, cũng không biết bị làm sao mà miệng nhanh hơn não nói: “Tôi có thể sờ thật à?”

Không khí bỗng dưng trở nên quỷ dị, Thẩm Ngôn Cố thấy hầu kết Giang Phú trượt lên trượt xuống, sau đó cậu nói: “Có thể.”

Thẩm Ngôn Cố có chút xấu hổ không thể giải thích được, cả người cũng nóng lên.

Nhưng mà chút xấu hổ này cũng không thể ngăn được việc anh nâng tay lên.

“Tôi về rồi đây!”

Thẩm Ngôn Cố: “…”

Thẩm Ngôn Cố nhanh chóng rụt tay lại, hoảng loạn mà tiếp tục việc xiên đồ ăn. Đúng lúc đồ ăn cũng đã được rửa sạch rồi, Dương Dương cũng đi theo Trần Quân đến đây, nhóm xiên đồ ăn lại có thêm một người.

Mà cái tên Trần Quân lắm mồm lắm miệng này đột nhiên rú lên: “Má ơi.” Cậu ta nhìn Thẩm Ngôn Cố: “Sao bây giờ tôi mới phát hiện cậu trắng thế chứ?”

Dương Dương: “Tiểu Cố từ trước đến nay vẫn rất trắng mà.”

“Tôi biết là cậu ấy trắng nhưng không ngờ là lại trắng đến vậy.” Trần Quân giơ tay Thẩm Ngôn Cố lên: “Lúc mặt trời chiếu lên, trông cứ như đang phát sáng vậy.”

Thẩm Ngôn Cố: “Được di truyền từ mẹ tôi đấy, mẹ tôi còn trắng hơn cơ.”

Trần Quân cầm tay anh còn chưa thấy đủ mà tiếp tục nâng cằm anh lên.

Thẩm Ngôn Cố gạt tay Trần Quân ra: “Làm gì đó.”

“Chậc chậc chậc, cậu nhìn cái khuôn mặt bé nhỏ này đi.”

Trần Quân đột nhiên khịt mũi một cái: “Miệng cậu sao mà trông đáng yêu quá vậy?”

Thẩm Ngôn Cố: “Làm gì vậy?”

Trần Quân: “Cậu xem này Giang Phú.”

Giang Phú nghe xong quay đầu lại xem, đúng lúc này Thẩm Ngôn Cố đang theo bản năng mà liếʍ môi một cái.

Trần Quân nở nụ cười: “Hôm nay tôi cảm thấy Tiểu Cố của chúng ta đặc biệt đáng yêu nha.”

Thẩm Ngôn Cố: “… Đáng yêu cái đầu cậu ấy.”