Chương 50

Trần Quân cũng không quậy nữa, cậu ta lại ai da rồi đột ngột cảm khái: “Không biết vì sao nhưng mà tôi vẫn cảm thấy chẳng bao lâu nữa Tiểu Cố sẽ thoát ế, chẳng bao lâu nữa sẽ không còn là của tôi nữa rồi.”

Thẩm Ngôn Cố ngắt lời: “Tôi là của cậu hồi nào?”

Trần Quân giả vờ khóc nức nở: “Cậu đã quên những ngày tháng chúng ta bên nhau rồi sao?”

Thẩm Ngôn Cố: “Cậu là ai?”

Trần Quân cười ha ha nhưng rồi lại chợt sửng sốt: “Hả?

Sao hôm nay cậu lại không phủ nhận việc cậu sắp thoát ế vậy? Chẳng lẽ dạo gần đây cậu đã có người trong lòng rồi à?”

Thẩm Ngôn Cố buột miệng thốt lên: “Đúng vậy đó, tôi kết hôn rồi cậu không biết à?”

Dương Dương đứng bên cạnh rốt cuộc cũng không nhịn được nữa, “Phụt” một tiếng rồi cười ầm lên.

Cậu ta còn sợ chuyện chưa đủ lớn mà bổ sung một câu: “Cậu ấy với Giang Phú đều có con cả rồi cậu không biết à?”

Trần Quân: “Đùa gì vậy?”

Đến lúc này thì nhóm nữ sinh xong việc cũng đã vội vàng đi tới.

Thẩm Ngôn Cố vỗ vỗ bả vai Trần Quân: “Hôm nay cậu hoạt bát quá rồi đó, làm ơn đem tinh lực đó của cậu đặt trên người cô gái cậu thích đi.”

Trần Quân phát ra một tiếng thở dài.

Thẩm Ngôn Cố cười, chả trách hôm nay người này lại kì lạ như vậy.

Nhóm nữ sinh đã trang trí xong chiếc bàn lớn, trên chiếc khăn trải bàn hình ô vuông đã được đặt rất nhiều hoa cỏ, phối hợp với thời tiết và quang cảnh trông vô cùng ấm cúng.

Nhóm đầu tiên đã nướng BBQ xong xuôi, mọi người cũng đã ăn uống no nê rồi, đàn chị cũng không vội phân công việc khác nên mọi người cùng nhau ngồi xuống nói chuyện phiếm.

Mười ba người cùng ngồi xuồng xung quanh chiếc bàn hình vuông, đương nhiên là cũng sẽ phát sinh một vài chuyện ám muội và ồn ào.

Chủ yếu là Thẩm Ngôn Cố và Giang Phú.

Trong lúc sắp xếp chỗ ngồi, cả Tiêu Tiêu và Niệm Niệm đều bị bạn bè của hai cô nàng đẩy đến ngồi cạnh Giang Phú và Thẩm Ngôn Cố, dường như chỉ cần Thẩm Ngôn Cố và Giang Phú ngồi ở chỗ nào thì mấy cô gái ấy cũng sẽ tìm cách để hai người kia ngồi cạnh bọn họ.

Nhưng mà tiếc là Thẩm Ngôn Cố và Giang Phú không hề ngồi xuống, không biết làm sao mà hai người vô cùng ăn ý với nhau, dù chẳng thương lượng gì với nhau nhưng vẫn cứ thế mà làm.

Trong khi di chuyển, thế mà giống như lúc lên xe, lại bỏ sót vài người.

Sau đó Thẩm Ngôn Cố dẫn Giang Phú đến chỗ hai người bạn cùng phòng của mình rồi chen vào giữa.

“Hai người thật sự sắp làm tôi cười chết rồi.” Trần Quân đã xem toàn bộ quá trình nhỏ giọng nói với Thẩm Ngôn Cố.

Thẩm Ngôn Cố quay sang lườm Trần Quân một hồi.

“Chơi trò gì không mọi người?” Thang Thần ở đối diện hô lên.

Mọi người không ai phản đối.

“Được, vậy chúng ta chơi ‘Tôi có, bạn không có’ đi.”

‘Tôi có bạn không có’ là trò chơi nhiều người chơi nổi tiếng dạo gần đây, mỗi người giơ mời ngón tay lên, sau đó mỗi người lần lượt nói một câu.

“Ví dụ như tôi nói là, tôi đi du lịch biển và tham quan vịnh.” Thang Thần giải thích cách chơi: “Những người còn lại nếu không đi du lịch biển và tham quan vịnh thì phải gập một ngón tay xuống, tôi nói xong thì sẽ đến người kế bên nói, nếu như trùng lại với những người trước thì cũng phải gập xuống một ngón tay, ai gập hết cả mười ngón tay trước thì thua.”

Trần Quân hỏi: “Thua thì phạt thế nào?”

Thang Thần suy nghĩ một chút rồi nói: “Thua thì phải bế công chúa một người ở đấy rồi squat năm cái.”

Vừa nói xong đã nghe một đám người oa oa kêu to.

“Lén đem theo hàng lậu.”

“Hả hả hả?”

Dương Dương hỏi lại: “Nữ sinh mà cũng làm thế cơ à?”

Đàn chị nói: “Nếu là nữ sinh thì chọn một người để cõng trên lưng rồi squat đi.”

Tiếp theo đó, Thang Thần trực tiếp lên tiếng, cô ấy nói: “Tiếp chiêu đi, tôi, đã từng ăn ve sầu nướng.”

Vừa dứt lời này, tất cả mọi người ngoại trừ Diệp Lan và đàn chị ra thì đều gập một ngón tay xuống.

Đàn chị cười: “Vẫn còn may là chị dẫn cậu đi ăn rồi, cậu nhìn đi.”

Diệp Lan gật đầu với đàn chị: “Vâng vâng vâng.”

Càng chơi mọi người càng nhận ra được tinh túy của trò này, người nào càng kì lạ quái dị thì chơi càng giỏi.

Cái gì mà “Tôi từng cho heo ăn”, “Tôi từng ăn đất”, “Tôi từng bị chim non cào”, “Tôi từng bò trong bùn đất”, “Tôi tắm mưa lâu quá nên bị mẹ đánh”, tất cả đều là những chuyện lung tung, lộn xộn nhưng mà chung quy thì vẫn có tính sát thương rất cao.

Khi đến lượt một bạn học của đàn chị, cô ấy ho hai tiếng rồi nói: “Đến lượt tôi, nói cái gì đó có ý vị hơn tí đi.”

Cô ấy nói xong lại cười cười.

“Nói mau đi, cười cái gì chứ.”

“Nói mau đi.”

Cô ấy lại “Khụ khụ”, nói: “Người mà tôi thích, không có ở đây.”

Vừa nói xong mọi người đều sục sôi.

“Ồ!!!”

“Tiếp chiêu đi nào các bạn tôi ơi! Các cậu thích ai ở đây thì mau mau gập ngón tay lại đi.”

Rất rõ ràng, cả Diệp Lan lẫn đàn chị đều gập một ngón tay xuống.

Sau đó ở phía đối diện, Tiêu Tiêu gập ngón tay, Thang Thần gập, Niệm Niệm gập mà Trần Quân bên này cũng gập một ngón tay xuống.

Ngón tay Thẩm Ngôn Cố vẫn không hề nhúc nhích, lúc bấy giờ anh ngượng ngùng quan sát mọi người xung quanh, cho nên anh trực tiếp cúi đầu xuống, đặt tầm mắt lên trên người Giang Phú.

Anh vốn cho rằng Giang Phú cũng sẽ không gập ngón tay xuống, thế nhưng không ngờ rằng Giang Phú lại giấu bàn tay chỉ còn bốn ngón của cậu xuống dưới gầm bàn, rồi lại thong dong mà gập xuống một ngón tay.

Trái tim Thẩm Ngôn Cố bỗng dưng đập mạnh một cái, sau đó anh ngẩng đầu lên.

Giang Phú cũng đang nhìn anh.